Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một
A
2024-09-28 19:25:49
"Ồ, là tri thức Lưu đấy à, sao nào, các người xuống nông thôn chẳng phải là vì muốn xây dựng nông thôn hay sao? Mới có chút việc đã chịu không nổi rồi à? Chịu không nổi thì về nhà đi?”
"À, đúng rồi, cô không về được nhỉ! Không về được thì ở lại trong làng kiếm chuyện là thấy người trong làng chúng tôi dễ bắt nạt hay sao?”
"Cô, cô, cô thật là vô lý, đổi trắng thay đen, rõ ràng là cô...”
Lưu Doanh tức giận chỉ tay vào Hạ Ninh Tĩnh nói liên tục ba tiếng cô, còn chưa nói xong đã bị Hạ Ninh Tĩnh hất tay ra, nhỏ giọng đe dọa: "Tôi thế nào? Tri thức Lưu nên nhớ cho kỹ, giờ chị dâu tôi là người được trưởng làng yêu quý nhất, cô mà đắc tội với nhà họ Cố thì sau này sẽ không dễ sống đâu!”
Cả làng này đều biết Cố Nghĩa là tàn phế, cũng biết trưởng làng rất mực yêu thương Ôn Uyển Uyển, Ôn Uyển Uyển gả cho Cố Nghĩa, vậy nhà họ Cố chắc chắn là đã ôm được cái cây to là trưởng làng rồi.
"Lưu Doanh, thôi, mau làm việc đi.” Cô thanh niên tri thức cùng tổ là Quách Linh Linh kéo tay Lưu Doanh, không để cô ấy tiếp tục cãi nhau nữa, đắc tội với trưởng làng, bọn họ càng đừng mong được về thành phố.
Nhưng chuyện này Lưu Doanh đã ghi tạc trong lòng, mà Hạ Ninh Tĩnh lại rất mong cô ấy ghi hận, tốt nhất là đi tìm Ôn Uyển Uyển gây sự, cô ta vừa hay được xem kịch vui.
Mà chuyện này sau đó lại khiến cho nhà họ Cố và nhà họ Thẩm gặp phải rắc rối lớn.
"Chị dâu hai, chị dâu hai, chúng ta đi bắt cá nhé, chị có đi không?” Cố Tiểu Tứ vừa thu dọn đồ nghề bắt cá vừa gọi với vào trong nhà cho Ôn Uyển Uyển.
Trong nhà, Ôn Uyển Uyển vừa nghe thấy đi bắt cá cũng liền thấy hứng thú. Cô vẫn chưa từng tự mình xuống sông bắt cá bao giờ, dòng sông thời buổi này trong vắt, cô cũng muốn được tận mắt nhìn thấy nên đi ra ngoài, chuẩn bị cùng mọi người đi bắt cá.
"Không được đi! Sau này cũng không được phép gọi chị dâu hai đến bờ sông.” Cố Nghĩa thấy Ôn Uyển Uyển có vẻ hứng thú muốn đi liền quát lớn với Cố Tiểu Tứ.
Giọng điệu này, thật đáng sợ!
"Sao lại không cho em đi, em muốn đi mà!” Ôn Uyển Uyển không vui, mới ngày thứ hai mà đã không cho cô ra khỏi cửa rồi?
"Bờ sông nguy hiểm, em muốn ăn cá thì để Tiểu Tứ đi là được.” Hóa ra không phải là không cho ra khỏi cửa à? Cô còn tưởng rằng kết hôn rồi sẽ không có tự do thân thể nữa chứ!
Ôn Uyển Uyển nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Vậy anh đi cùng chúng em.” Nói xong liền đi tới đẩy xe lăn của Cố Nghĩa.
"Tiểu Tứ, Lạc Lạc, Du Du, chúng ta đi thôi!”
Cố Tiểu Tứ đã hiểu ra rồi, anh hai nhà cậu thật sự rất nghe lời chị dâu hai, sau này nhất định phải ôm chặt lấy cái đùi của chị dâu hai, nếu không anh hai mà đánh cậu thì chẳng ai quản đâu.
Cố Nghĩa thấy mình đã bị Ôn Uyển Uyển đẩy ra khỏi cửa, cũng không nói gì nữa, lát nữa cứ để cô ngồi trên bờ cùng anh xem Tiểu Tứ và Lạc Lạc, Du Du bọn họ bắt cá là được.
Đứa trẻ năm tuổi cũng có thể xuống sông bắt cá, cô một người lớn hai mươi tuổi lại không được? Cố Nghĩa, anh thật là hai mặt!
Tới bên sông, Cố Nghĩa bảo Ôn Uyển Uyển ngồi trên một tảng đá ven bờ, Tiểu Tứ rải một tấm lưới nhỏ xuống sông, Lạc Lạc và Du Du thì lấy giun đất đào được hôm qua ra ném vào trong.
Ba người phối hợp rất ăn ý, có vẻ thường ra con sông này bắt cá, nhưng mà Lạc Lạc và Du Du còn nhỏ, sau khi ném giun đất xong cũng lên bờ chờ.
"À, đúng rồi, cô không về được nhỉ! Không về được thì ở lại trong làng kiếm chuyện là thấy người trong làng chúng tôi dễ bắt nạt hay sao?”
"Cô, cô, cô thật là vô lý, đổi trắng thay đen, rõ ràng là cô...”
Lưu Doanh tức giận chỉ tay vào Hạ Ninh Tĩnh nói liên tục ba tiếng cô, còn chưa nói xong đã bị Hạ Ninh Tĩnh hất tay ra, nhỏ giọng đe dọa: "Tôi thế nào? Tri thức Lưu nên nhớ cho kỹ, giờ chị dâu tôi là người được trưởng làng yêu quý nhất, cô mà đắc tội với nhà họ Cố thì sau này sẽ không dễ sống đâu!”
Cả làng này đều biết Cố Nghĩa là tàn phế, cũng biết trưởng làng rất mực yêu thương Ôn Uyển Uyển, Ôn Uyển Uyển gả cho Cố Nghĩa, vậy nhà họ Cố chắc chắn là đã ôm được cái cây to là trưởng làng rồi.
"Lưu Doanh, thôi, mau làm việc đi.” Cô thanh niên tri thức cùng tổ là Quách Linh Linh kéo tay Lưu Doanh, không để cô ấy tiếp tục cãi nhau nữa, đắc tội với trưởng làng, bọn họ càng đừng mong được về thành phố.
Nhưng chuyện này Lưu Doanh đã ghi tạc trong lòng, mà Hạ Ninh Tĩnh lại rất mong cô ấy ghi hận, tốt nhất là đi tìm Ôn Uyển Uyển gây sự, cô ta vừa hay được xem kịch vui.
Mà chuyện này sau đó lại khiến cho nhà họ Cố và nhà họ Thẩm gặp phải rắc rối lớn.
"Chị dâu hai, chị dâu hai, chúng ta đi bắt cá nhé, chị có đi không?” Cố Tiểu Tứ vừa thu dọn đồ nghề bắt cá vừa gọi với vào trong nhà cho Ôn Uyển Uyển.
Trong nhà, Ôn Uyển Uyển vừa nghe thấy đi bắt cá cũng liền thấy hứng thú. Cô vẫn chưa từng tự mình xuống sông bắt cá bao giờ, dòng sông thời buổi này trong vắt, cô cũng muốn được tận mắt nhìn thấy nên đi ra ngoài, chuẩn bị cùng mọi người đi bắt cá.
"Không được đi! Sau này cũng không được phép gọi chị dâu hai đến bờ sông.” Cố Nghĩa thấy Ôn Uyển Uyển có vẻ hứng thú muốn đi liền quát lớn với Cố Tiểu Tứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng điệu này, thật đáng sợ!
"Sao lại không cho em đi, em muốn đi mà!” Ôn Uyển Uyển không vui, mới ngày thứ hai mà đã không cho cô ra khỏi cửa rồi?
"Bờ sông nguy hiểm, em muốn ăn cá thì để Tiểu Tứ đi là được.” Hóa ra không phải là không cho ra khỏi cửa à? Cô còn tưởng rằng kết hôn rồi sẽ không có tự do thân thể nữa chứ!
Ôn Uyển Uyển nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Vậy anh đi cùng chúng em.” Nói xong liền đi tới đẩy xe lăn của Cố Nghĩa.
"Tiểu Tứ, Lạc Lạc, Du Du, chúng ta đi thôi!”
Cố Tiểu Tứ đã hiểu ra rồi, anh hai nhà cậu thật sự rất nghe lời chị dâu hai, sau này nhất định phải ôm chặt lấy cái đùi của chị dâu hai, nếu không anh hai mà đánh cậu thì chẳng ai quản đâu.
Cố Nghĩa thấy mình đã bị Ôn Uyển Uyển đẩy ra khỏi cửa, cũng không nói gì nữa, lát nữa cứ để cô ngồi trên bờ cùng anh xem Tiểu Tứ và Lạc Lạc, Du Du bọn họ bắt cá là được.
Đứa trẻ năm tuổi cũng có thể xuống sông bắt cá, cô một người lớn hai mươi tuổi lại không được? Cố Nghĩa, anh thật là hai mặt!
Tới bên sông, Cố Nghĩa bảo Ôn Uyển Uyển ngồi trên một tảng đá ven bờ, Tiểu Tứ rải một tấm lưới nhỏ xuống sông, Lạc Lạc và Du Du thì lấy giun đất đào được hôm qua ra ném vào trong.
Ba người phối hợp rất ăn ý, có vẻ thường ra con sông này bắt cá, nhưng mà Lạc Lạc và Du Du còn nhỏ, sau khi ném giun đất xong cũng lên bờ chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro