Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một
A
2024-09-28 19:25:49
Những người không chia được cá dù bất mãn cũng chỉ đành chịu, chẳng lẽ lại đi tranh với người già trẻ con sao? Ai mà chẳng biết xấu hổ.
Chẳng bao lâu sau, mùi canh cá đã lan toả khắp làng từ nhà này sang nhà khác.
Những ai không chia được cá cũng đang sốt ruột chờ đợi ở nhà ăn tập thể, ai nấy đều nuốt nước bọt ừng ực.
"Cái mùi gì thế, hôi quá!”
"Ấy, dì Diêu này, hai mẹ con về tắm rửa đi, hôi như mùi phân lợn ấy.”
Mọi người ngửi thấy mùi, đều bịt mũi tránh xa hai mẹ con Diêu Tuyết Mai.
Ôn Dương Dương làm việc cả buổi sáng, nghe nói làng chia cá đã muốn đi lắm rồi, kết quả nhà cô ta chẳng được con nào, chỉ đành đến đây ăn, vậy mà còn bị người ta nói như vậy, tức không chịu được.
"Liên quan gì đến bà, không chịu được thì bà đi chỗ khác.”
Mau đi đi, ít đi một người là tôi được ăn nhiều hơn đấy.
"Sao tôi phải đi, có đi thì cũng là các người đi, hôi chết được, thế này thì ai mà nuốt trôi.”
"Đúng đấy, mau đi đi, hôi quá! Mọi người còn đang đợi uống canh cá kìa.”
"Không thể để họ vào được, canh cá đã chẳng có bao nhiêu, hai người này còn hôi thế này mà vào, đây là cố tình hay sao?”
Ôn Dương Dương còn đang muốn uống nhiều canh cá, kết quả, đám người này lại chẳng muốn cho hai mẹ con họ vào.
Ôn Dương Dương còn muốn cãi tiếp thì bị Diêu Tuyết Mai kéo đi. "Mẹ, mẹ đừng kéo con, con muốn uống canh cá!”
Diêu Tuyết Mai thấy con gái hất tay mình ra, nhất quyết muốn đi tìm nhục nhã, bà ta cũng mặc kệ. "Mày muốn đi thì đi đi, xem xem bọn họ có đuổi mày ra không, bây giờ trong làng này chỉ có hai mẹ con mình, xem ai bênh vực hai mẹ con mình.”
Dứt lời, bà ta chẳng quan tâm gì đến Ôn Dương Dương nữa, tự mình về nhà. Rốt cuộc lão Ôn bao giờ mới về, cuộc sống này thật không thể sống nổi nữa!
Ôn Dương Dương hung hăng trừng mắt nhìn nhà ăn một cái, rồi bất mãn đi theo mẹ về nhà.
Đều tại con nhỏ Ôn Uyển Uyển chết tiệt kia, cá bắt được không biết mang về nhà, vậy mà lại chia cho đám vô lại kia!
Chờ bố về nhất định phải bảo bố dạy cho nó một trận, để nó biết ai mới là bảo bối của nhà họ Ôn!
"Lưu Doanh, hôm nay đến lượt cô nấu cơm ở điểm thanh niên trí thức, có phải cô lén ăn rồi không, sao cá lại ít vậy?”
Triệu Điềm Điềm nhìn bát của mỗi người chỉ có một ít canh, hơn nữa bản thân còn chưa vớt được miếng cá nào, xuống nông thôn lâu như vậy, vất vả mới được ăn thịt cá, vậy mà còn chưa đủ nhét kẽ răng.
"Ý cô là gì? Nếu đã nghi ngờ tôi lén ăn, vậy thì cô đừng ăn cơm tôi nấu nữa, đừng ăn ở điểm thanh niên trí thức nữa, tự mình kiếm chỗ khác mà nấu đi!”
Lưu Doanh vốn dĩ đã bực bội lắm rồi, Triệu Điềm Điềm này còn nghi ngờ cô ấy, chẳng qua chỉ là canh cá, sao ai nấy đều thèm thuồng như vậy.
"Được rồi, con cá này vốn dĩ chỉ chia cho điểm thanh niên trí thức chúng ta một con, mọi người lại đông người như vậy, chắc chắn mỗi người chia được rất ít."
Người phụ trách điểm thanh niên trí thức là Giả Khải Toàn thấy hai người sắp cãi nhau, liền đứng ra làm người hòa giải.
"Mọi người mau ăn cơm đi, ăn xong còn nghỉ ngơi một lát, chiều còn phải tiếp tục làm việc."
Giả Khải Toàn là thanh niên trí thức lâu năm ở đây, nếu không cũng sẽ không để anh ta làm người phụ trách điểm thanh niên trí thức.
Lúc này anh ta đã lên tiếng, mọi người đều im lặng ăn cơm trong bát.
"Thơm quá! Nhà ai nấu cơm vậy, sao lại thơm thế nhỉ!”
Chẳng bao lâu sau, mùi canh cá đã lan toả khắp làng từ nhà này sang nhà khác.
Những ai không chia được cá cũng đang sốt ruột chờ đợi ở nhà ăn tập thể, ai nấy đều nuốt nước bọt ừng ực.
"Cái mùi gì thế, hôi quá!”
"Ấy, dì Diêu này, hai mẹ con về tắm rửa đi, hôi như mùi phân lợn ấy.”
Mọi người ngửi thấy mùi, đều bịt mũi tránh xa hai mẹ con Diêu Tuyết Mai.
Ôn Dương Dương làm việc cả buổi sáng, nghe nói làng chia cá đã muốn đi lắm rồi, kết quả nhà cô ta chẳng được con nào, chỉ đành đến đây ăn, vậy mà còn bị người ta nói như vậy, tức không chịu được.
"Liên quan gì đến bà, không chịu được thì bà đi chỗ khác.”
Mau đi đi, ít đi một người là tôi được ăn nhiều hơn đấy.
"Sao tôi phải đi, có đi thì cũng là các người đi, hôi chết được, thế này thì ai mà nuốt trôi.”
"Đúng đấy, mau đi đi, hôi quá! Mọi người còn đang đợi uống canh cá kìa.”
"Không thể để họ vào được, canh cá đã chẳng có bao nhiêu, hai người này còn hôi thế này mà vào, đây là cố tình hay sao?”
Ôn Dương Dương còn đang muốn uống nhiều canh cá, kết quả, đám người này lại chẳng muốn cho hai mẹ con họ vào.
Ôn Dương Dương còn muốn cãi tiếp thì bị Diêu Tuyết Mai kéo đi. "Mẹ, mẹ đừng kéo con, con muốn uống canh cá!”
Diêu Tuyết Mai thấy con gái hất tay mình ra, nhất quyết muốn đi tìm nhục nhã, bà ta cũng mặc kệ. "Mày muốn đi thì đi đi, xem xem bọn họ có đuổi mày ra không, bây giờ trong làng này chỉ có hai mẹ con mình, xem ai bênh vực hai mẹ con mình.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dứt lời, bà ta chẳng quan tâm gì đến Ôn Dương Dương nữa, tự mình về nhà. Rốt cuộc lão Ôn bao giờ mới về, cuộc sống này thật không thể sống nổi nữa!
Ôn Dương Dương hung hăng trừng mắt nhìn nhà ăn một cái, rồi bất mãn đi theo mẹ về nhà.
Đều tại con nhỏ Ôn Uyển Uyển chết tiệt kia, cá bắt được không biết mang về nhà, vậy mà lại chia cho đám vô lại kia!
Chờ bố về nhất định phải bảo bố dạy cho nó một trận, để nó biết ai mới là bảo bối của nhà họ Ôn!
"Lưu Doanh, hôm nay đến lượt cô nấu cơm ở điểm thanh niên trí thức, có phải cô lén ăn rồi không, sao cá lại ít vậy?”
Triệu Điềm Điềm nhìn bát của mỗi người chỉ có một ít canh, hơn nữa bản thân còn chưa vớt được miếng cá nào, xuống nông thôn lâu như vậy, vất vả mới được ăn thịt cá, vậy mà còn chưa đủ nhét kẽ răng.
"Ý cô là gì? Nếu đã nghi ngờ tôi lén ăn, vậy thì cô đừng ăn cơm tôi nấu nữa, đừng ăn ở điểm thanh niên trí thức nữa, tự mình kiếm chỗ khác mà nấu đi!”
Lưu Doanh vốn dĩ đã bực bội lắm rồi, Triệu Điềm Điềm này còn nghi ngờ cô ấy, chẳng qua chỉ là canh cá, sao ai nấy đều thèm thuồng như vậy.
"Được rồi, con cá này vốn dĩ chỉ chia cho điểm thanh niên trí thức chúng ta một con, mọi người lại đông người như vậy, chắc chắn mỗi người chia được rất ít."
Người phụ trách điểm thanh niên trí thức là Giả Khải Toàn thấy hai người sắp cãi nhau, liền đứng ra làm người hòa giải.
"Mọi người mau ăn cơm đi, ăn xong còn nghỉ ngơi một lát, chiều còn phải tiếp tục làm việc."
Giả Khải Toàn là thanh niên trí thức lâu năm ở đây, nếu không cũng sẽ không để anh ta làm người phụ trách điểm thanh niên trí thức.
Lúc này anh ta đã lên tiếng, mọi người đều im lặng ăn cơm trong bát.
"Thơm quá! Nhà ai nấu cơm vậy, sao lại thơm thế nhỉ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro