Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một
A
2024-09-28 19:25:49
"Sau đó anh nghĩ, em gả đến đây không thể để em chịu uất ức, vừa hay anh họ đến tìm anh, tiện miệng nói đến chuyện căn nhà, cho nên anh mới nghĩ mua lại căn nhà đó tặng cho em. Như vậy, em gả đến đây là muốn sống chung với mọi người hay là ở riêng đều được."
Hóa ra là vậy, không ngờ anh chàng này cũng có tố chất tổng tài bá đạo đấy chứ, còn biết tặng nhà nữa.
"Ô, là vậy sao?”
"Đương nhiên rồi, Uyển Nhi, anh có lừa ai thì lừa chứ không lừa em đâu.”
"Miệng lưỡi đàn ông đều là lời ngon tiếng ngọt. Thôi được rồi, vậy anh nói xem, anh giấu quỹ đen ở đâu? Nếu dám lừa em, anh biết tay em rồi đấy!”
Vừa nói Uyển Uyển vừa giơ nắm đấm lên trước mặt anh lắc lắc, chỉ là nắm đấm nhỏ của cô giống như bông gòn, chẳng có chút uy hiếp nào.
"Tiền của anh đều đưa em hết rồi, anh có mua sắm gì đâu mà giấu làm gì.”
Nghĩ lại cũng đúng: "Thôi được rồi, tạm thời tin anh.”
"Lão Nhị, hai đứa định chuyển đi luôn bây giờ à? Thật ra không cần đâu…” Thấy Uyển Uyển và Cố Nghĩa đang thu dọn đồ đạc, mẹ Cố bước vào hỏi.
Bà còn chưa dứt lời thì đã bị Cố Nghĩa giành nói: "Vâng ạ, bên đó đồ đạc gì cũng có cả rồi, chúng con chỉ cần mang theo chăn màn quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân thôi.”
"Mẹ, có lẽ phải nhờ bố giúp chúng con chuyển đồ một lát. Đợi chúng con chuyển xong, Tiểu Tứ sẽ không phải chen chúc với mọi người nữa.”
Thấy hai vợ chồng con trai thứ hai đã quyết, mẹ Cố cũng không nói gì nữa, gọi Cố Đại Dũng tới giúp họ chuyển đồ, sau đó Cố lão đại cũng tới, có hai người khỏe mạnh giúp đỡ, đồ đạc cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ một chuyến là chuyển xong.
Nhìn căn nhà trước mặt, một gian nhà chính, hai phòng ngủ và một phòng khách, kết cấu giống hệt nhà chính nhà họ Cố. Chỉ là diện tích nơi này lớn hơn nhà họ Cố, nhà bếp là nhà bếp riêng biệt, tốt hơn nhiều so với căn bếp tạm bợ trong sân nhà họ Cố.
Hơn nữa, trên khoảng đất trống trong sân còn có mấy khoảnh đất trồng rau, có lẽ mấy hôm nay không có ai chăm sóc nên rau bên trong có chút vàng úa.
Uyển Uyển dùng nước suối linh tuyền trong không gian tưới cho đám rau đang héo úa, rau đã vàng úa hoàn toàn thì nhổ bỏ, sau đó xới đất, chuẩn bị trồng một ít rau quý hiếm. Dù sao nếu cô ấy lấy đồ từ trong không gian ra ngoài vẫn phải che giấu, có mảnh đất này rồi, lấy đồ cũng yên tâm hơn.
"Chị dâu hai, chị đang làm gì vậy? Để em giúp cho.” Cố Tiểu Tứ vốn định đi tìm anh hai, mẹ đã nói với cậu là anh hai đã chuyển ra ngoài ở, tuy chỉ là nhà bên cạnh nhưng trong lòng cậu vẫn không nỡ.
Vừa vào cửa đã thấy Uyển Uyển đang xới đất, cậu cũng cầm dụng cụ lên làm cùng. Cậu biết rõ anh hai nghe lời chị dâu hai, nếu cậu đối xử tốt với chị dâu hai, chị dâu hai nhất định sẽ cho cậu vào nhà.
Nếu Uyển Uyển biết được suy nghĩ này của cậu, chắc chắn sẽ phải tự kiểm điểm lại bản thân, chẳng lẽ cô là người vô lý đến vậy sao? Còn có thể khiến anh em ruột thịt họ trở mặt với nhau sao?
Bận rộn cả buổi chiều, mặt trời đã sắp lặn.
"Tiểu Tứ, tối nay em muốn ăn gì, chị dâu hai làm cho em ăn. Tiểu Tứ nhà chúng ta làm việc thật nhanh nhẹn, chị dâu hai phải khao em một bữa mới được.”
"Chị dâu hai, em ăn cơm cùng cha mẹ, chị để dành lương thực cho anh hai và chị đi.” anh hai không kiếm được công điểm, chị dâu hai phải nuôi hai người, rất vất vả, mẹ đã dặn không được lấy đồ của chị dâu hai.
Hóa ra là vậy, không ngờ anh chàng này cũng có tố chất tổng tài bá đạo đấy chứ, còn biết tặng nhà nữa.
"Ô, là vậy sao?”
"Đương nhiên rồi, Uyển Nhi, anh có lừa ai thì lừa chứ không lừa em đâu.”
"Miệng lưỡi đàn ông đều là lời ngon tiếng ngọt. Thôi được rồi, vậy anh nói xem, anh giấu quỹ đen ở đâu? Nếu dám lừa em, anh biết tay em rồi đấy!”
Vừa nói Uyển Uyển vừa giơ nắm đấm lên trước mặt anh lắc lắc, chỉ là nắm đấm nhỏ của cô giống như bông gòn, chẳng có chút uy hiếp nào.
"Tiền của anh đều đưa em hết rồi, anh có mua sắm gì đâu mà giấu làm gì.”
Nghĩ lại cũng đúng: "Thôi được rồi, tạm thời tin anh.”
"Lão Nhị, hai đứa định chuyển đi luôn bây giờ à? Thật ra không cần đâu…” Thấy Uyển Uyển và Cố Nghĩa đang thu dọn đồ đạc, mẹ Cố bước vào hỏi.
Bà còn chưa dứt lời thì đã bị Cố Nghĩa giành nói: "Vâng ạ, bên đó đồ đạc gì cũng có cả rồi, chúng con chỉ cần mang theo chăn màn quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân thôi.”
"Mẹ, có lẽ phải nhờ bố giúp chúng con chuyển đồ một lát. Đợi chúng con chuyển xong, Tiểu Tứ sẽ không phải chen chúc với mọi người nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy hai vợ chồng con trai thứ hai đã quyết, mẹ Cố cũng không nói gì nữa, gọi Cố Đại Dũng tới giúp họ chuyển đồ, sau đó Cố lão đại cũng tới, có hai người khỏe mạnh giúp đỡ, đồ đạc cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ một chuyến là chuyển xong.
Nhìn căn nhà trước mặt, một gian nhà chính, hai phòng ngủ và một phòng khách, kết cấu giống hệt nhà chính nhà họ Cố. Chỉ là diện tích nơi này lớn hơn nhà họ Cố, nhà bếp là nhà bếp riêng biệt, tốt hơn nhiều so với căn bếp tạm bợ trong sân nhà họ Cố.
Hơn nữa, trên khoảng đất trống trong sân còn có mấy khoảnh đất trồng rau, có lẽ mấy hôm nay không có ai chăm sóc nên rau bên trong có chút vàng úa.
Uyển Uyển dùng nước suối linh tuyền trong không gian tưới cho đám rau đang héo úa, rau đã vàng úa hoàn toàn thì nhổ bỏ, sau đó xới đất, chuẩn bị trồng một ít rau quý hiếm. Dù sao nếu cô ấy lấy đồ từ trong không gian ra ngoài vẫn phải che giấu, có mảnh đất này rồi, lấy đồ cũng yên tâm hơn.
"Chị dâu hai, chị đang làm gì vậy? Để em giúp cho.” Cố Tiểu Tứ vốn định đi tìm anh hai, mẹ đã nói với cậu là anh hai đã chuyển ra ngoài ở, tuy chỉ là nhà bên cạnh nhưng trong lòng cậu vẫn không nỡ.
Vừa vào cửa đã thấy Uyển Uyển đang xới đất, cậu cũng cầm dụng cụ lên làm cùng. Cậu biết rõ anh hai nghe lời chị dâu hai, nếu cậu đối xử tốt với chị dâu hai, chị dâu hai nhất định sẽ cho cậu vào nhà.
Nếu Uyển Uyển biết được suy nghĩ này của cậu, chắc chắn sẽ phải tự kiểm điểm lại bản thân, chẳng lẽ cô là người vô lý đến vậy sao? Còn có thể khiến anh em ruột thịt họ trở mặt với nhau sao?
Bận rộn cả buổi chiều, mặt trời đã sắp lặn.
"Tiểu Tứ, tối nay em muốn ăn gì, chị dâu hai làm cho em ăn. Tiểu Tứ nhà chúng ta làm việc thật nhanh nhẹn, chị dâu hai phải khao em một bữa mới được.”
"Chị dâu hai, em ăn cơm cùng cha mẹ, chị để dành lương thực cho anh hai và chị đi.” anh hai không kiếm được công điểm, chị dâu hai phải nuôi hai người, rất vất vả, mẹ đã dặn không được lấy đồ của chị dâu hai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro