Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một
A
2024-09-28 19:25:49
Vương Anh sau khi nhìn rõ mặt Ôn Uyển Uyển thì nhíu mày, đây chẳng phải là cô gái đi cùng lão đại sao? Cô ở đây, vậy lão đại của anh ta, có phải cũng ở gần đây không?
"À, đồng chí, hiểu lầm rồi, chúng tôi là công an, đây là chứng minh thư của chúng tôi, tên này là tội phạm chúng tôi đang truy nã.” Vương Anh vội vàng lấy chứng minh thư đưa cho Ôn Uyển Uyển xem. Nhìn dáng vẻ cô gái này, hình như không quen biết anh ta, chẳng lẽ lão đại chưa từng nhắc đến đồng đội với người nhà sao?
"Ồ, vậy mấy người mang anh ta đi đi, không cần khách sáo.” Nói rồi cô vác sọt lên lưng đi thẳng, để lại mấy người phía sau vẫn còn đang ngỡ ngàng.
"Đội trưởng Vương, anh quen cô gái đó à? Ghê thật đấy!” Vừa nói vừa giơ ngón cái với Vương Anh, đổi lại là ánh mắt khinh bỉ của anh ta. Cái này mà đã ghê gớm gì, lão đại của anh ta mới là lợi hại nhất, cô gái này là người bên cạnh lão đại, chắc chắn cũng là cao thủ rồi.
Mao Nhị – người vừa nói nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của đội trưởng, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống, chẳng phải ý của Vương Anh là anh ta còn chẳng bằng một cô gái sao.
Lúc Ôn Uyển Uyển về đến phòng khám Hồi Xuân, Cố Nghĩa đã châm cứu xong, đang đợi cô. Cô chạy vội hai bước đến: "Xong rồi sao? Anh thấy thế nào?”
Cố Nghĩa không nói gì chỉ lắc đầu, Ôn Uyển Uyển thấy vậy cũng không nói gì thêm, đi đến quầy thanh toán tiền thuốc, bỏ vào sọt.
"Chị dâu, để em cõng sọt cho.” Cố Tiểu Tứ nhìn thấy Ôn Uyển Uyển vừa cõng sọt vừa đẩy Cố Nghĩa, liền muốn chạy đến giành lấy cái sọt.
"Để chị cõng cho, đồ chị mới mua hơi nặng.” Sao Ôn Uyển Uyển có thể để Cố Tiểu Tứ cõng chứ, đồ cô mua tuy đều để trong sọt nhưng thực ra đều đã cho vào không gian hết rồi, nếu để cậu ấy cõng, chẳng phải là lộ tẩy hết sao.
"Vậy để em đẩy anh hai cho.” Được rồi, dù sao nếu mệt thì cho cậu ấy uống chút nước linh tuyền là được.
Trên con đường bắt buộc phải đi qua để về làng Hồi Cố, trấn Thanh Viễn, một bóng người đã đứng chờ từ lâu. Vương Anh nhìn đồng hồ trên tay, giờ này lão đại và người nhà có phải đã đi rồi không?
Đang định quay xe về thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà anh ta đang mong đợi: "Lão đại!”
Vương Anh chạy về phía Cố Nghĩa, đứng nghiêm chào anh một cái: "Đoàn trưởng!”
Cố Nghĩa lúc Vương Anh gọi đã nhận ra anh ta, lâu rồi không gặp, sao anh ta lại ra nông nỗi này? Bẩn thỉu lôi thôi, râu ria xồm xoàm, đừng có dọa vợ anh sợ.
Nhưng trong lòng anh vẫn rất vui, chỉ là trên mặt không biểu hiện gì ra: "Ừm, tôi không còn là đoàn trưởng của cậu nữa.”
"Đoàn trưởng, tôi mặc kệ, Vương Anh tôi chỉ nhận anh là đoàn trưởng thôi.”
Ôn Uyển Uyển không ngờ rằng người mình mới gặp không lâu lại gặp lại, hơn nữa lại còn là đồng đội của Cố Nghĩa! Vậy thì chuyện cô đánh người lúc nãy, liệu có bị lộ ra không? Cố Nghĩa mà biết được thì sẽ nghĩ thế nào về cô đây?
Ôn Uyển Uyển chỉ muốn độn thổ ngay lập tức, đồng thời cầu mong cho Vương Anh đừng nhận ra mình.
Thế nhưng cuộc sống luôn là vậy, không muốn gì thì cái đó sẽ đến: "Lão đại, cô gái này là ai vậy, trước giờ anh có nói là nhà có em gái đâu, xinh đẹp thế này cũng không giới thiệu cho anh em chúng tôi làm quen.”
Ôn Uyển Uyển đưa tay day trán, người này còn không bằng im lặng thì hơn.
"Anh là ai, đây là chị dâu hai của tôi, chị dâu tôi đã lấy anh hai tôi rồi sẽ không ưa gì mấy người đâu, hứ.” Cố Tiểu Tứ nghe thấy có người muốn tranh chị dâu hai của mình, hai tay chống nạnh chỉ vào Vương Anh, hai má phồng lên trông rất đáng yêu.
"À, đồng chí, hiểu lầm rồi, chúng tôi là công an, đây là chứng minh thư của chúng tôi, tên này là tội phạm chúng tôi đang truy nã.” Vương Anh vội vàng lấy chứng minh thư đưa cho Ôn Uyển Uyển xem. Nhìn dáng vẻ cô gái này, hình như không quen biết anh ta, chẳng lẽ lão đại chưa từng nhắc đến đồng đội với người nhà sao?
"Ồ, vậy mấy người mang anh ta đi đi, không cần khách sáo.” Nói rồi cô vác sọt lên lưng đi thẳng, để lại mấy người phía sau vẫn còn đang ngỡ ngàng.
"Đội trưởng Vương, anh quen cô gái đó à? Ghê thật đấy!” Vừa nói vừa giơ ngón cái với Vương Anh, đổi lại là ánh mắt khinh bỉ của anh ta. Cái này mà đã ghê gớm gì, lão đại của anh ta mới là lợi hại nhất, cô gái này là người bên cạnh lão đại, chắc chắn cũng là cao thủ rồi.
Mao Nhị – người vừa nói nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của đội trưởng, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống, chẳng phải ý của Vương Anh là anh ta còn chẳng bằng một cô gái sao.
Lúc Ôn Uyển Uyển về đến phòng khám Hồi Xuân, Cố Nghĩa đã châm cứu xong, đang đợi cô. Cô chạy vội hai bước đến: "Xong rồi sao? Anh thấy thế nào?”
Cố Nghĩa không nói gì chỉ lắc đầu, Ôn Uyển Uyển thấy vậy cũng không nói gì thêm, đi đến quầy thanh toán tiền thuốc, bỏ vào sọt.
"Chị dâu, để em cõng sọt cho.” Cố Tiểu Tứ nhìn thấy Ôn Uyển Uyển vừa cõng sọt vừa đẩy Cố Nghĩa, liền muốn chạy đến giành lấy cái sọt.
"Để chị cõng cho, đồ chị mới mua hơi nặng.” Sao Ôn Uyển Uyển có thể để Cố Tiểu Tứ cõng chứ, đồ cô mua tuy đều để trong sọt nhưng thực ra đều đã cho vào không gian hết rồi, nếu để cậu ấy cõng, chẳng phải là lộ tẩy hết sao.
"Vậy để em đẩy anh hai cho.” Được rồi, dù sao nếu mệt thì cho cậu ấy uống chút nước linh tuyền là được.
Trên con đường bắt buộc phải đi qua để về làng Hồi Cố, trấn Thanh Viễn, một bóng người đã đứng chờ từ lâu. Vương Anh nhìn đồng hồ trên tay, giờ này lão đại và người nhà có phải đã đi rồi không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang định quay xe về thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà anh ta đang mong đợi: "Lão đại!”
Vương Anh chạy về phía Cố Nghĩa, đứng nghiêm chào anh một cái: "Đoàn trưởng!”
Cố Nghĩa lúc Vương Anh gọi đã nhận ra anh ta, lâu rồi không gặp, sao anh ta lại ra nông nỗi này? Bẩn thỉu lôi thôi, râu ria xồm xoàm, đừng có dọa vợ anh sợ.
Nhưng trong lòng anh vẫn rất vui, chỉ là trên mặt không biểu hiện gì ra: "Ừm, tôi không còn là đoàn trưởng của cậu nữa.”
"Đoàn trưởng, tôi mặc kệ, Vương Anh tôi chỉ nhận anh là đoàn trưởng thôi.”
Ôn Uyển Uyển không ngờ rằng người mình mới gặp không lâu lại gặp lại, hơn nữa lại còn là đồng đội của Cố Nghĩa! Vậy thì chuyện cô đánh người lúc nãy, liệu có bị lộ ra không? Cố Nghĩa mà biết được thì sẽ nghĩ thế nào về cô đây?
Ôn Uyển Uyển chỉ muốn độn thổ ngay lập tức, đồng thời cầu mong cho Vương Anh đừng nhận ra mình.
Thế nhưng cuộc sống luôn là vậy, không muốn gì thì cái đó sẽ đến: "Lão đại, cô gái này là ai vậy, trước giờ anh có nói là nhà có em gái đâu, xinh đẹp thế này cũng không giới thiệu cho anh em chúng tôi làm quen.”
Ôn Uyển Uyển đưa tay day trán, người này còn không bằng im lặng thì hơn.
"Anh là ai, đây là chị dâu hai của tôi, chị dâu tôi đã lấy anh hai tôi rồi sẽ không ưa gì mấy người đâu, hứ.” Cố Tiểu Tứ nghe thấy có người muốn tranh chị dâu hai của mình, hai tay chống nạnh chỉ vào Vương Anh, hai má phồng lên trông rất đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro