Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một
Xuyên Không Rồi...
2024-09-28 19:25:49
Nghĩ thầm giá như có thuốc sát trùng và thuốc trị vết bầm thì tốt rồi, dù sao thì vết thương này trông cũng thật sự không đẹp mắt.
Vừa nghĩ đến đó, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một túi bông ngoáy tai, cồn sát trùng và thuốc trị vết bầm.
Cái này, còn có thể nghĩ gì được nữa!
Hahahaha! Chẳng lẽ mình là thiên tuyển chi tử sao?
Ra khỏi trung tâm thương mại, xung quanh vẫn mù mịt, chỉ là hình như có tiếng nước chảy róc rách.
Đi về phía tiếng nước chảy, sao bên ngoài trung tâm thương mại này lại có một cái giếng? Lúc này đang phun trào ùng ục.
Đây là linh tuyền sao?!
Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy rồi chứ? Trong rất nhiều tiểu thuyết đều có nhắc đến linh tuyền, có công dụng tẩy tủy kinh mạch, dưỡng nhan sắc.
Ôn Uyển Uyển đưa hai tay ra hứng một ngụm uống thử, nước ngọt lành, trong nháy mắt cảm thấy cả người sảng khoái hơn rất nhiều.
Có không gian này hỗ trợ, cộng thêm kinh nghiệm của cô ở thế giới sau này, biết đâu có thể từng bước trở thành người giàu nhất cũng nên!
Ha ha ha!
Ôn Uyển Uyển vừa ngân nga bài hát vừa cải tạo một phòng tắm trong một cửa hàng ở trung tâm thương mại, dùng nước linh tuyền để tắm, cả người vô cùng thoải mái.
Lại ăn uống no nê trong không gian, lần mò một hồi.
Chỉ là không biết bên ngoài trung tâm thương mại này khi nào mới có thay đổi, không còn mù mịt nữa.
Ôn Uyển Uyển đang suy nghĩ trong không gian thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Uyển Uyển, mẹ vào đây.”
Giọng nói vừa dứt, mẹ kế Diêu Tuyết Mai đã dẫn theo Ôn Dương Dương bước vào.
“Uyển Uyển, con tỉnh rồi.
Con nói xem sao con lại nghĩ quẩn như vậy chứ? Nếu con xảy ra chuyện gì thì mẹ và ba con biết sống sao đây?”
Vừa nói bà ta vừa giả vờ lấy tay áo lau khóe mắt.
Ôn Uyển Uyển nhìn cảnh tượng này chỉ thấy buồn nôn, người mẹ kế này chẳng qua chỉ là mẹ kế của nguyên chủ mà thôi, mẹ ruột của nguyên chủ khi sinh nguyên chủ đã bị tổn thương cơ thể, sau đó bị bệnh tật hành hạ, cho đến khi nguyên chủ 4 tuổi thì qua đời.
Người cha kia sau khi mẹ của nguyên chủ mất không lâu đã dẫn Diêu Tuyết Mai và Ôn Dương Dương 3 tuổi đến nhà. Thậm chí còn lấy cớ chăm sóc Ôn Uyển Uyển còn nhỏ nên phải đi bước nữa để lấy lòng thương hại từ mọi người.
Nhìn Ôn Dương Dương có dung mạo giống Ôn Hoa như vậy, có thể thấy Ôn Hoa đã sớm nuôi dưỡng hai mẹ con này ở bên ngoài, vợ cả vừa mất, lập tức đưa vợ bé lên thay thế.
Vừa nghĩ đến đó, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một túi bông ngoáy tai, cồn sát trùng và thuốc trị vết bầm.
Cái này, còn có thể nghĩ gì được nữa!
Hahahaha! Chẳng lẽ mình là thiên tuyển chi tử sao?
Ra khỏi trung tâm thương mại, xung quanh vẫn mù mịt, chỉ là hình như có tiếng nước chảy róc rách.
Đi về phía tiếng nước chảy, sao bên ngoài trung tâm thương mại này lại có một cái giếng? Lúc này đang phun trào ùng ục.
Đây là linh tuyền sao?!
Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy rồi chứ? Trong rất nhiều tiểu thuyết đều có nhắc đến linh tuyền, có công dụng tẩy tủy kinh mạch, dưỡng nhan sắc.
Ôn Uyển Uyển đưa hai tay ra hứng một ngụm uống thử, nước ngọt lành, trong nháy mắt cảm thấy cả người sảng khoái hơn rất nhiều.
Có không gian này hỗ trợ, cộng thêm kinh nghiệm của cô ở thế giới sau này, biết đâu có thể từng bước trở thành người giàu nhất cũng nên!
Ha ha ha!
Ôn Uyển Uyển vừa ngân nga bài hát vừa cải tạo một phòng tắm trong một cửa hàng ở trung tâm thương mại, dùng nước linh tuyền để tắm, cả người vô cùng thoải mái.
Lại ăn uống no nê trong không gian, lần mò một hồi.
Chỉ là không biết bên ngoài trung tâm thương mại này khi nào mới có thay đổi, không còn mù mịt nữa.
Ôn Uyển Uyển đang suy nghĩ trong không gian thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Uyển Uyển, mẹ vào đây.”
Giọng nói vừa dứt, mẹ kế Diêu Tuyết Mai đã dẫn theo Ôn Dương Dương bước vào.
“Uyển Uyển, con tỉnh rồi.
Con nói xem sao con lại nghĩ quẩn như vậy chứ? Nếu con xảy ra chuyện gì thì mẹ và ba con biết sống sao đây?”
Vừa nói bà ta vừa giả vờ lấy tay áo lau khóe mắt.
Ôn Uyển Uyển nhìn cảnh tượng này chỉ thấy buồn nôn, người mẹ kế này chẳng qua chỉ là mẹ kế của nguyên chủ mà thôi, mẹ ruột của nguyên chủ khi sinh nguyên chủ đã bị tổn thương cơ thể, sau đó bị bệnh tật hành hạ, cho đến khi nguyên chủ 4 tuổi thì qua đời.
Người cha kia sau khi mẹ của nguyên chủ mất không lâu đã dẫn Diêu Tuyết Mai và Ôn Dương Dương 3 tuổi đến nhà. Thậm chí còn lấy cớ chăm sóc Ôn Uyển Uyển còn nhỏ nên phải đi bước nữa để lấy lòng thương hại từ mọi người.
Nhìn Ôn Dương Dương có dung mạo giống Ôn Hoa như vậy, có thể thấy Ôn Hoa đã sớm nuôi dưỡng hai mẹ con này ở bên ngoài, vợ cả vừa mất, lập tức đưa vợ bé lên thay thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro