[Xuyên Thư] Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 21
Mộc Mộc Miêu
2024-08-18 15:38:27
Thái Điềm Tâm vốn còn đang đắm chìm trong sự đắc ý khi Tần Lãng bênh vực mình, nhưng không ngờ Cố Tây Khê lại ném câu hỏi cho cô ta, khiến cô ta nhất thời không biết trả lời thế nào, nếu nói là có, vậy thì nhân thiết của cô ta sẽ sụp đổ, nếu nói không, vậy thì sẽ đắc tội với Tần Lãng.
Trong bốn khách mời nam này, ngoài Tạ Thanh Từ chưa đến, Tần Lãng là người có địa vị cao nhất, nghe nói gia thế cũng không tệ.
Thái Điềm Tâm thầm coi Tần Lãng là dự bị, đương nhiên không thể đắc tội với anh ta.
Thấy Thái Điềm Tâm mãi không trả lời, Cố Tây Khê mỉm cười: "Nhìn cô Thái khó xử kìa, không biết còn tưởng tôi hỏi cô cách giải bài toán nâng cao chứ?"
Lưu Dung Dung cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng.
Cuối cùng cũng có người trị được trà xanh Thái Điềm Tâm này rồi!
Mặt Thái Điềm Tâm đỏ bừng, miễn cưỡng cười: "Tây Khê thật biết nói đùa."
"Đó cũng là vì cô khá buồn cười." Cố Tây Khê nói không chút khách khí.
Nói xong, cô cũng không nhìn biểu cảm của Thái Điềm Tâm, quay người xách thùng nước đi đổi tiền với đạo diễn.
Ba con cá nặng hơn mười cân, Cố Tây Khê giữ lại một con, số cá còn lại bán với giá hai tệ một cân, cuối cùng cô cầm được gần hai mươi tệ.
Tối hôm đó, khẩu phần ăn của Cố Tây Khê đặc biệt phong phú, cô mua đậu phụ, chặt đầu cá, làm một món canh đậu phụ đầu cá, lại đem phần thịt cá còn lại đi kho.
Cơm thơm phức, cá kho vừa tới, canh đậu phụ đầu cá hầm đến mức trắng như sữa, rắc thêm hạt tiêu, khiến người ta thèm thuồng.
Triệu Vân Linh và những người khác không nhịn được nuốt nước miếng.
Họ lại nhìn mì rau của mình, trong lòng đột nhiên thấy không ngon miệng.
Thái Điềm Tâm ăn một miếng mì, chỉ thấy nhạt như nhai sáp, mặc dù trước kia lúc giảm cân, một ngày cũng chưa chắc đã ăn được một miếng cơm nhưng đó là không muốn ăn, còn bây giờ là không có mà ăn.
Cô ta đảo mắt, thấy Lưu Dung Dung bên cạnh đang định cầm bát, thì liền dùng giọng không to không nhỏ nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe thấy: "Chị Lưu, vừa nãy chị còn muốn chia đồ cho Tây Khê, sao bây giờ Tây Khê không gọi chị qua ăn cùng nhỉ?"
Lưu Dung Dung lộ ra vẻ tức giận, cô ấy đập một cái xuống bàn, Thái Điềm Tâm này còn có thôi đi không?
Cô ấy còn chưa kịp nói gì, thì đã nghe thấy giọng nói của Cố Tây Khê bên cạnh: "Ôi, sao em lại quên chứ? Chị Dung Dung, chị mau qua ăn cùng đi."
Lưu Dung Dung kinh ngạc nhìn Cố Tây Khê.
Cố Tây Khê đã dọn ra hai bộ bát đũa, trên mặt nở nụ cười.
Lưu Dung Dung lập tức hiểu ra, cũng không nhịn được cười, cầm bát cơm đi đến bàn của Cố Tây Khê, còn cố ý hít một hơi: "Thơm quá, Tây Khê, tay nghề của cô không tệ nhỉ."
Trong bốn khách mời nam này, ngoài Tạ Thanh Từ chưa đến, Tần Lãng là người có địa vị cao nhất, nghe nói gia thế cũng không tệ.
Thái Điềm Tâm thầm coi Tần Lãng là dự bị, đương nhiên không thể đắc tội với anh ta.
Thấy Thái Điềm Tâm mãi không trả lời, Cố Tây Khê mỉm cười: "Nhìn cô Thái khó xử kìa, không biết còn tưởng tôi hỏi cô cách giải bài toán nâng cao chứ?"
Lưu Dung Dung cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng.
Cuối cùng cũng có người trị được trà xanh Thái Điềm Tâm này rồi!
Mặt Thái Điềm Tâm đỏ bừng, miễn cưỡng cười: "Tây Khê thật biết nói đùa."
"Đó cũng là vì cô khá buồn cười." Cố Tây Khê nói không chút khách khí.
Nói xong, cô cũng không nhìn biểu cảm của Thái Điềm Tâm, quay người xách thùng nước đi đổi tiền với đạo diễn.
Ba con cá nặng hơn mười cân, Cố Tây Khê giữ lại một con, số cá còn lại bán với giá hai tệ một cân, cuối cùng cô cầm được gần hai mươi tệ.
Tối hôm đó, khẩu phần ăn của Cố Tây Khê đặc biệt phong phú, cô mua đậu phụ, chặt đầu cá, làm một món canh đậu phụ đầu cá, lại đem phần thịt cá còn lại đi kho.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơm thơm phức, cá kho vừa tới, canh đậu phụ đầu cá hầm đến mức trắng như sữa, rắc thêm hạt tiêu, khiến người ta thèm thuồng.
Triệu Vân Linh và những người khác không nhịn được nuốt nước miếng.
Họ lại nhìn mì rau của mình, trong lòng đột nhiên thấy không ngon miệng.
Thái Điềm Tâm ăn một miếng mì, chỉ thấy nhạt như nhai sáp, mặc dù trước kia lúc giảm cân, một ngày cũng chưa chắc đã ăn được một miếng cơm nhưng đó là không muốn ăn, còn bây giờ là không có mà ăn.
Cô ta đảo mắt, thấy Lưu Dung Dung bên cạnh đang định cầm bát, thì liền dùng giọng không to không nhỏ nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe thấy: "Chị Lưu, vừa nãy chị còn muốn chia đồ cho Tây Khê, sao bây giờ Tây Khê không gọi chị qua ăn cùng nhỉ?"
Lưu Dung Dung lộ ra vẻ tức giận, cô ấy đập một cái xuống bàn, Thái Điềm Tâm này còn có thôi đi không?
Cô ấy còn chưa kịp nói gì, thì đã nghe thấy giọng nói của Cố Tây Khê bên cạnh: "Ôi, sao em lại quên chứ? Chị Dung Dung, chị mau qua ăn cùng đi."
Lưu Dung Dung kinh ngạc nhìn Cố Tây Khê.
Cố Tây Khê đã dọn ra hai bộ bát đũa, trên mặt nở nụ cười.
Lưu Dung Dung lập tức hiểu ra, cũng không nhịn được cười, cầm bát cơm đi đến bàn của Cố Tây Khê, còn cố ý hít một hơi: "Thơm quá, Tây Khê, tay nghề của cô không tệ nhỉ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro