[Xuyên Thư] Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 24
Mộc Mộc Miêu
2024-08-18 15:38:27
Thời buổi này, thích mèo con có thể thu hút rất nhiều người hâm mộ.
Nhưng tay Thái Điềm Tâm còn chưa chạm vào Mimi, Mimi đã vụt một cái chui vào lòng Cố Tây Khê, nó liếm nhẹ bàn chân hồng hồng, ánh mắt liếc Thái Điềm Tâm một cái, biểu cảm vô cùng khinh thường.
Lưu Dung Dung không nhịn được bật cười thành tiếng.
Ngay cả khóe môi của Cố Tây Khê cũng lộ ra một nụ cười.
Cô cong môi, học theo giọng điệu nói chuyện của Thái Điềm Tâm ngày hôm qua: "Em gái Điềm Tâm, con mèo này thực sự quá vô lễ, cô sẽ không so đo với nó chứ."
Thái Điềm Tâm có thể nói gì, một mình cô ta còn có thể so đo với mèo, chỉ có thể nhịn không vui, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Tôi sẽ không so đo đâu."
Ra khỏi sự cố này.
Bầu không khí khi ăn sáng trở nên vô cùng cứng ngắc.
Cố Tây Khê không quan tâm đến tâm trạng của người khác, cô lấy món canh đầu cá đậu phụ còn lại của ngày hôm qua, hâm nóng rồi ăn cùng cơm.
Mimi bên cạnh thèm thuồng kêu meo meo.
Nhưng canh đầu cá đậu phụ này có rất nhiều muối và hạt tiêu, không thích hợp cho mèo ăn, Cố Tây Khê lấy tiền mua của đoàn làm phim một cây xúc xích, đuổi Mimi đi.
Mimi ở bên cạnh gặm xúc xích, vừa đáng thương nhìn Cố Tây Khê ăn cơm.
Phó đạo diễn đột nhiên nói: "Biểu cảm của con mèo này có chút quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?"
Cố Tây Khê tai thính, nghe thấy lời này, ngẩng đầu lên, ý vị sâu xa: "Hôm qua các người nhìn chúng tôi ăn cơm, không phải là biểu cảm này sao."
Trần đạo diễn và phó đạo diễn nhất thời im lặng.
Nhìn lại con mèo nhỏ, cũng như có tình đồng chí cách mạng.
Ăn xong cơm, mèo con sốt ruột đi ra ngoài, Cố Tây Khê liền hiểu con mèo này muốn dẫn cô đi câu cá, cô cũng không sao, cầm cần câu chuẩn bị cùng Lưu Dung Dung lên đường. Hai người tối hôm qua đã bàn bạc xong, hôm nay Lưu Dung Dung sẽ cùng cô hành động.
Nhưng Thái Điềm Tâm lại cười nói: "Chị Tây Khê, hôm nay chúng tôi cũng cùng ai người đi câu cá có được không?"
Cố Tây Khê nhìn một cái, trên tay bọn họ đều cầm cần câu, còn hỏi cô câu này, chẳng phải là thừa thãi sao?
"Ao câu cũng không phải của tôi." Cố Tây Khê nói.
Thái Điềm Tâm nở một nụ cười: "Cảm ơn chị."
Ao câu không lớn, đột nhiên có nhiều người đến như vậy, liền có vẻ hơi chật chội.
Cố Tây Khê chỉ cho Lưu Dung Dung cách móc mồi vào cần câu, rồi tự mình tìm một chỗ ngồi xuống.
Mèo con Mimi bên cạnh cũng ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Cố Tây Khê, mắt nhìn chằm chằm vào ao câu, đầu lưỡi không ngừng liếm môi, vẻ mặt thèm thuồng.
…
"Ông nội, ông đi chậm một chút." Lâm Tiểu Khả đi theo sau ông nội, thở hồng hộc.
Hôm nay trường bọn họ nghỉ học, Lâm Tiểu Khả vốn định ở nhà ngủ nhưng ông nội lại lôi cô ra khỏi chăn, nói là muốn cô đi câu cá, rèn luyện thân thể.
Nhưng tay Thái Điềm Tâm còn chưa chạm vào Mimi, Mimi đã vụt một cái chui vào lòng Cố Tây Khê, nó liếm nhẹ bàn chân hồng hồng, ánh mắt liếc Thái Điềm Tâm một cái, biểu cảm vô cùng khinh thường.
Lưu Dung Dung không nhịn được bật cười thành tiếng.
Ngay cả khóe môi của Cố Tây Khê cũng lộ ra một nụ cười.
Cô cong môi, học theo giọng điệu nói chuyện của Thái Điềm Tâm ngày hôm qua: "Em gái Điềm Tâm, con mèo này thực sự quá vô lễ, cô sẽ không so đo với nó chứ."
Thái Điềm Tâm có thể nói gì, một mình cô ta còn có thể so đo với mèo, chỉ có thể nhịn không vui, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Tôi sẽ không so đo đâu."
Ra khỏi sự cố này.
Bầu không khí khi ăn sáng trở nên vô cùng cứng ngắc.
Cố Tây Khê không quan tâm đến tâm trạng của người khác, cô lấy món canh đầu cá đậu phụ còn lại của ngày hôm qua, hâm nóng rồi ăn cùng cơm.
Mimi bên cạnh thèm thuồng kêu meo meo.
Nhưng canh đầu cá đậu phụ này có rất nhiều muối và hạt tiêu, không thích hợp cho mèo ăn, Cố Tây Khê lấy tiền mua của đoàn làm phim một cây xúc xích, đuổi Mimi đi.
Mimi ở bên cạnh gặm xúc xích, vừa đáng thương nhìn Cố Tây Khê ăn cơm.
Phó đạo diễn đột nhiên nói: "Biểu cảm của con mèo này có chút quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?"
Cố Tây Khê tai thính, nghe thấy lời này, ngẩng đầu lên, ý vị sâu xa: "Hôm qua các người nhìn chúng tôi ăn cơm, không phải là biểu cảm này sao."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần đạo diễn và phó đạo diễn nhất thời im lặng.
Nhìn lại con mèo nhỏ, cũng như có tình đồng chí cách mạng.
Ăn xong cơm, mèo con sốt ruột đi ra ngoài, Cố Tây Khê liền hiểu con mèo này muốn dẫn cô đi câu cá, cô cũng không sao, cầm cần câu chuẩn bị cùng Lưu Dung Dung lên đường. Hai người tối hôm qua đã bàn bạc xong, hôm nay Lưu Dung Dung sẽ cùng cô hành động.
Nhưng Thái Điềm Tâm lại cười nói: "Chị Tây Khê, hôm nay chúng tôi cũng cùng ai người đi câu cá có được không?"
Cố Tây Khê nhìn một cái, trên tay bọn họ đều cầm cần câu, còn hỏi cô câu này, chẳng phải là thừa thãi sao?
"Ao câu cũng không phải của tôi." Cố Tây Khê nói.
Thái Điềm Tâm nở một nụ cười: "Cảm ơn chị."
Ao câu không lớn, đột nhiên có nhiều người đến như vậy, liền có vẻ hơi chật chội.
Cố Tây Khê chỉ cho Lưu Dung Dung cách móc mồi vào cần câu, rồi tự mình tìm một chỗ ngồi xuống.
Mèo con Mimi bên cạnh cũng ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Cố Tây Khê, mắt nhìn chằm chằm vào ao câu, đầu lưỡi không ngừng liếm môi, vẻ mặt thèm thuồng.
…
"Ông nội, ông đi chậm một chút." Lâm Tiểu Khả đi theo sau ông nội, thở hồng hộc.
Hôm nay trường bọn họ nghỉ học, Lâm Tiểu Khả vốn định ở nhà ngủ nhưng ông nội lại lôi cô ra khỏi chăn, nói là muốn cô đi câu cá, rèn luyện thân thể.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro