Xuyên Thư: Bắt Ta Làm Chủ Mẫu Pháo Hôi, Ta Liền Trèo Cành Cao Khác
Chương 33
2024-12-03 00:12:46
Thời gian không còn sớm, nàng ôm Hành ca nhi đi rửa tay: "Đi, chúng ta đi tìm nhị ca của con, nên ăn cơm rồi."
Hầu phủ bữa tối là cuối giờ Dậu, cũng chính là khoảng sáu giờ chiều.
Giờ này mùa hè còn chưa tối, chậm một chút nữa là phải đốt đèn dầu rồi.
Chân Ca Nhi ngồi trong thư phòng gần nửa canh giờ, chữ to không viết được mấy chữ, ngược lại đọc tạp thư.
Đọc say sưa ngon lành, ngay cả Hứa Thanh Nghi dẫn theo đệ đệ đi vào cũng không phát hiện.
"Khụ, Chân Ca Nhi?" Hứa Thanh Nghi nhìn lướt qua mặt bàn, nhìn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, thật sự không có cách nào trái lương tâm mà tán dương được: "Con viết xong chữ lớn rồi?"
Chân Ca Nhi sợ hãi kêu lên: "Mẫu thân..."
Động tác của nó rất nhanh, nhưng Hứa Thanh Nghi vẫn thấy được, đưa tay về phía nó: "Cho ta xem, là sách gì?"
Phát hiện không giấu được, vẻ mặt Chân Ca Nhi đưa đám, rụt rè giao sách ra.
"Du ký? Sách ở đâu ra?" Loại sách này không phải sách xấu, Hứa Thanh Nghi thở phào nhẹ nhõm.
"Lấy ở trong phòng phụ thân..." Chân Ca Nhi thật cẩn thận từng li từng tí trả lời, cúi đầu: "Xin lỗi, con không nên lấy đồ lung tung."
"Không sao, thích đọc sách là chuyện tốt, đọc nhiều sách mới có thể không ra khỏi cửa liền biết chuyện thiên hạ."
Khuôn mặt Hứa Thanh Nghi ôn hòa, sau đó nói năng thành khẩn: "Nhưng mà con phải phân nặng nhẹ, không viết hết chữ to đã xem nhàn thư, ngày mai bị phu tử dạy dỗ ở lớp học thì phải làm sao bây giờ?"
Chân Ca Nhi muốn nói lại thôi, dường như sợ nói Hứa Thanh Nghi tức giận, liền lại im lặng.
Hứa Thanh Nghi: "Con muốn nói gì thì nói đi, ta không phải người không nói đạo lý, đúng sai trước không bàn, cho phép con phát biểu bất cứ ý kiến gì."
Chân Ca Nhi nghe vậy, lúc này mới lên tiếng: "Phu tử căn bản không thích ta, cũng sẽ không quản ta, ta viết hay không viết hắn căn bản không thèm để ý."
Không chỉ có ở thư viện không có người để ý việc học của hắn, ở Hầu phủ cũng không có.
Viết đẹp hay viết xấu, kết quả cuối cùng đều như nhau.
Dần dà, Chân Ca Nhi lại càng không thích học tập.
Hắn cũng biết mình không tốt, sợ Hứa Thanh Nghi tức giận, nhỏ giọng giải thích: "Mẫu thân, con căn bản không phải là người đọc sách, dù sao bọn họ đều từ bỏ con, con, con cũng không muốn đọc sách."
Hứa Thanh Nghi không tức giận, nàng hỏi: "Nhưng mà không đọc sách, chữ của con còn chưa nhận hết, sau này sao có thể hiểu được sách con muốn xem?"
Làm tướng quân cũng phải biết chữ biết viết mới được.
"Cho dù không thích đọc sách, ít nhất phải nhận biết đầy đủ chữ."
Đối với đứa nhỏ này, Hứa Thanh Nghi đã không trông cậy vào trình độ đọc sách của nó nữa.
Nàng trịnh trọng giao Du Ký vào trong tay đối phương.
"Sau này con ôm mục tiêu đi học chữ đi, khi nào nhận hết chữ là xuất sư."
Chân Ca Nhi có chút ngây thơ, mơ hồ hiểu được cái gì, nhưng lại không thể tin được.
Ý của mẫu thân là, không miễn cưỡng nó đọc sách được không?
Điều này thật không thể tưởng tượng nổi.
Sĩ nông công thương, hiện nay là thời đại "Mọi thứ đều hạ phẩm, chỉ có đọc sách là cao".
Người hơi có chút dòng dõi đều liều mạng đốc thúc con cháu cố gắng đọc sách.
Chân Ca Nhi đã là nửa người lớn rồi.
Ở Hầu phủ hun đúc mấy năm nay, cái gì nên hiểu cũng đều đã hiểu.
Nó đương nhiên hiểu rõ thời đại này.
Nhất thời không khỏi có chút ảm đạm, xem ra mẫu thân cũng tương đối thất vọng đối với nó.
Cảm thấy nó không phải là người tài giỏi.
Hoặc là căn bản không coi nó ra gì.
Nếu là con ruột của mình, mẫu thân còn có thể tùy ý như vậy sao?
Hầu phủ bữa tối là cuối giờ Dậu, cũng chính là khoảng sáu giờ chiều.
Giờ này mùa hè còn chưa tối, chậm một chút nữa là phải đốt đèn dầu rồi.
Chân Ca Nhi ngồi trong thư phòng gần nửa canh giờ, chữ to không viết được mấy chữ, ngược lại đọc tạp thư.
Đọc say sưa ngon lành, ngay cả Hứa Thanh Nghi dẫn theo đệ đệ đi vào cũng không phát hiện.
"Khụ, Chân Ca Nhi?" Hứa Thanh Nghi nhìn lướt qua mặt bàn, nhìn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, thật sự không có cách nào trái lương tâm mà tán dương được: "Con viết xong chữ lớn rồi?"
Chân Ca Nhi sợ hãi kêu lên: "Mẫu thân..."
Động tác của nó rất nhanh, nhưng Hứa Thanh Nghi vẫn thấy được, đưa tay về phía nó: "Cho ta xem, là sách gì?"
Phát hiện không giấu được, vẻ mặt Chân Ca Nhi đưa đám, rụt rè giao sách ra.
"Du ký? Sách ở đâu ra?" Loại sách này không phải sách xấu, Hứa Thanh Nghi thở phào nhẹ nhõm.
"Lấy ở trong phòng phụ thân..." Chân Ca Nhi thật cẩn thận từng li từng tí trả lời, cúi đầu: "Xin lỗi, con không nên lấy đồ lung tung."
"Không sao, thích đọc sách là chuyện tốt, đọc nhiều sách mới có thể không ra khỏi cửa liền biết chuyện thiên hạ."
Khuôn mặt Hứa Thanh Nghi ôn hòa, sau đó nói năng thành khẩn: "Nhưng mà con phải phân nặng nhẹ, không viết hết chữ to đã xem nhàn thư, ngày mai bị phu tử dạy dỗ ở lớp học thì phải làm sao bây giờ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chân Ca Nhi muốn nói lại thôi, dường như sợ nói Hứa Thanh Nghi tức giận, liền lại im lặng.
Hứa Thanh Nghi: "Con muốn nói gì thì nói đi, ta không phải người không nói đạo lý, đúng sai trước không bàn, cho phép con phát biểu bất cứ ý kiến gì."
Chân Ca Nhi nghe vậy, lúc này mới lên tiếng: "Phu tử căn bản không thích ta, cũng sẽ không quản ta, ta viết hay không viết hắn căn bản không thèm để ý."
Không chỉ có ở thư viện không có người để ý việc học của hắn, ở Hầu phủ cũng không có.
Viết đẹp hay viết xấu, kết quả cuối cùng đều như nhau.
Dần dà, Chân Ca Nhi lại càng không thích học tập.
Hắn cũng biết mình không tốt, sợ Hứa Thanh Nghi tức giận, nhỏ giọng giải thích: "Mẫu thân, con căn bản không phải là người đọc sách, dù sao bọn họ đều từ bỏ con, con, con cũng không muốn đọc sách."
Hứa Thanh Nghi không tức giận, nàng hỏi: "Nhưng mà không đọc sách, chữ của con còn chưa nhận hết, sau này sao có thể hiểu được sách con muốn xem?"
Làm tướng quân cũng phải biết chữ biết viết mới được.
"Cho dù không thích đọc sách, ít nhất phải nhận biết đầy đủ chữ."
Đối với đứa nhỏ này, Hứa Thanh Nghi đã không trông cậy vào trình độ đọc sách của nó nữa.
Nàng trịnh trọng giao Du Ký vào trong tay đối phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sau này con ôm mục tiêu đi học chữ đi, khi nào nhận hết chữ là xuất sư."
Chân Ca Nhi có chút ngây thơ, mơ hồ hiểu được cái gì, nhưng lại không thể tin được.
Ý của mẫu thân là, không miễn cưỡng nó đọc sách được không?
Điều này thật không thể tưởng tượng nổi.
Sĩ nông công thương, hiện nay là thời đại "Mọi thứ đều hạ phẩm, chỉ có đọc sách là cao".
Người hơi có chút dòng dõi đều liều mạng đốc thúc con cháu cố gắng đọc sách.
Chân Ca Nhi đã là nửa người lớn rồi.
Ở Hầu phủ hun đúc mấy năm nay, cái gì nên hiểu cũng đều đã hiểu.
Nó đương nhiên hiểu rõ thời đại này.
Nhất thời không khỏi có chút ảm đạm, xem ra mẫu thân cũng tương đối thất vọng đối với nó.
Cảm thấy nó không phải là người tài giỏi.
Hoặc là căn bản không coi nó ra gì.
Nếu là con ruột của mình, mẫu thân còn có thể tùy ý như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro