Xuyên Thư: Bắt Ta Làm Chủ Mẫu Pháo Hôi, Ta Liền Trèo Cành Cao Khác
Chương 39
2024-12-03 00:12:46
Đỗ Tấn Vân tiến vào, cẩn thận quan sát sắc mặt Tạ Hoài An, nhẹ giọng nói: "Nhị gia, phu nhân nói như thế nào?"
Đối mặt với câu hỏi của Đỗ Tấn Vân, Tạ Hoài An dịu dàng, báo cho nàng ta biết: "Mẫu thân muốn tìm cho ta ứng cử viên cho chính thê... Tấn Vân, đây là tất nhiên, nhưng nàng yên tâm."
Hắn ta nắm bả vai Đỗ Tấn Vân, cam đoan: "Mặc kệ chính thê của ta là ai, ta thích chỉ có nàng."
Đúng vậy, Nhị gia cưới chính thê là tất nhiên, không phải Hứa Thanh Nghi cũng sẽ có người khác.
Đỗ Tấn Vân vừa phiền muộn vừa ngọt ngào, mềm mại rúc vào trong ngực Tạ Hoài An: "Ừm, ta tin tưởng Nhị gia thật lòng với ta."
*
Bận rộn cả ngày, hôm nay Hứa Thanh Nghi đều chưa đến chỗ thế tử để chấm công.
Thế là ôm Hành ca nhi theo đuôi qua: "Hành ca nhi, con ở chỗ này cùng cha con được không?"
Hành ca nhi vui vẻ nói được.
Tạ Uẩn Chi cũng rất vui, cả ngày nằm quá cô đơn, bây giờ chỉ mong có người đến nói chuyện với hắn.
Bọn sai vặt cả ngày chiếu cố hắn, cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
May mà con của hắn nhiều, đứa này không đến thì đứa kia.
Mặc Nghiễn vội vàng lấy đồ ăn ngon ra mời tiểu thiếu gia.
Còn có nha hoàn Tô Diệp bị lưu lại, chuyên môn chăm sóc Hành Ca Nhi.
Hứa Thanh Nghi cảm thấy đám sai vặt chăm sóc Thế tử đã đủ mệt mỏi rồi, không thể tăng thêm lượng công việc cho bọn họ nữa.
Hành ca nhi ăn xong đồ ăn ngon, cảm giác mình đã ngồi cùng cha rất lâu.
Hơn nữa nó cũng nhớ mẫu thân.
Hành ca nhi liền ghé vào bên tai Tạ Uẩn Chi nói: "Phụ thân, con nhớ mẫu thân, lần tới con sẽ đến thăm người."
Tạ Uẩn Chi: "..."
Đứa con bất hiếu này!
Nhưng mà hắn cũng rất tò mò, Hứa Thanh Nghi đang bận cái gì?
Trong phòng lại an tĩnh lại, Mặc Nghiễn lẩm bẩm: "Ngày mai thiếu phu nhân phải lại mặt, cho nên hôm nay tới tới lui vội vàng, qua hai ngày rảnh rỗi là có thể thường đến thăm Thế tử."
Thì ra là thế.
Tạ Uẩn Chi lại quên mất chuyện này.
Cũng đúng, ba ngày sau lại mặt, vốn nên là cô gia hắn bồi tiếp đối phương trở về.
Đáng tiếc chuyện không do người, hắn nằm ở chỗ này thành phế nhân.
Ngày mai Hứa Thanh Nghi tự mình trở về, đại khái sẽ bị nhà mẹ đẻ xem thường chăng?
Tuy có thánh chỉ.
Nhưng đạo thánh chỉ kia là chuyện gì xảy ra, trong lòng tất cả mọi người biết rõ.
Nói cho dễ nghe, bản chất chính là xung hỉ mà thôi.
Vĩnh An Hầu phủ sẽ ủng hộ Hứa Thanh Nghi xung hỉ cho mình sao?
Hôm nay, Tạ Uẩn Chi nằm ở trên giường suy nghĩ rất nhiều.
*
Lại là bữa tối, Tạ Hoài An vẫn không có mặt.
Hầu gia cau mày: "Hoài An đâu?"
Hầu phu nhân nói đỡ: "An nhi hắn... Thân thể không khỏe."
"Tối hôm qua hắn đã ra khỏi từ đường, nghỉ ngơi một ngày mà thân thể còn không khỏe?" Hầu gia đầy hoài nghi.
Đương nhiên không phải, Tạ Hoài An chỉ là vì cùng Đỗ Tấn Vân ăn cơm.
Lúc này hai người đang chàng chàng thiếp thiếp ở trong sân.
Đoán chừng Hầu phu nhân cũng biết, sắc mặt khó coi, hận không thể xông vào xé nát mặt tiểu tiện nhân kia.
Nhưng tốt xấu gì bà ta cũng là Hầu phu nhân, không bỏ xuống được tư thái này so đo với một tiện thiếp.
May mà Hầu gia cũng không truy cứu đến cùng, đổi chủ đề: "Ngày mai Thanh Nghi lại mặt, phu nhân chuẩn bị quà về nhà cho Thanh Nghi chưa?"
Sắc mặt Hầu phu nhân cứng đờ, bởi vì không phải con ruột mình cưới vợ, bà ta thật đúng là quên chuyện này.
Lão phu nhân lạnh lùng nhìn Tần thị một cái, lên tiếng: "Dựa theo quy cách cao nhất đáp lễ, hiện tại đi làm vẫn còn kịp."
Sau đó cười nhìn Hứa Thanh Nghi: "Thanh Nghi, lát nữa ta sẽ bảo Ngọc Lan dẫn con đến nhà kho, con thích cái gì thì chọn cái đó, đừng khách sáo. Đây là bồi thường thêm cho con."
Có đồ cầm, Hứa Thanh Nghi đương nhiên sẽ không khách khí, cười ngọt ngào nói: "Vâng, đa tạ tổ mẫu."
Đối mặt với câu hỏi của Đỗ Tấn Vân, Tạ Hoài An dịu dàng, báo cho nàng ta biết: "Mẫu thân muốn tìm cho ta ứng cử viên cho chính thê... Tấn Vân, đây là tất nhiên, nhưng nàng yên tâm."
Hắn ta nắm bả vai Đỗ Tấn Vân, cam đoan: "Mặc kệ chính thê của ta là ai, ta thích chỉ có nàng."
Đúng vậy, Nhị gia cưới chính thê là tất nhiên, không phải Hứa Thanh Nghi cũng sẽ có người khác.
Đỗ Tấn Vân vừa phiền muộn vừa ngọt ngào, mềm mại rúc vào trong ngực Tạ Hoài An: "Ừm, ta tin tưởng Nhị gia thật lòng với ta."
*
Bận rộn cả ngày, hôm nay Hứa Thanh Nghi đều chưa đến chỗ thế tử để chấm công.
Thế là ôm Hành ca nhi theo đuôi qua: "Hành ca nhi, con ở chỗ này cùng cha con được không?"
Hành ca nhi vui vẻ nói được.
Tạ Uẩn Chi cũng rất vui, cả ngày nằm quá cô đơn, bây giờ chỉ mong có người đến nói chuyện với hắn.
Bọn sai vặt cả ngày chiếu cố hắn, cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
May mà con của hắn nhiều, đứa này không đến thì đứa kia.
Mặc Nghiễn vội vàng lấy đồ ăn ngon ra mời tiểu thiếu gia.
Còn có nha hoàn Tô Diệp bị lưu lại, chuyên môn chăm sóc Hành Ca Nhi.
Hứa Thanh Nghi cảm thấy đám sai vặt chăm sóc Thế tử đã đủ mệt mỏi rồi, không thể tăng thêm lượng công việc cho bọn họ nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hành ca nhi ăn xong đồ ăn ngon, cảm giác mình đã ngồi cùng cha rất lâu.
Hơn nữa nó cũng nhớ mẫu thân.
Hành ca nhi liền ghé vào bên tai Tạ Uẩn Chi nói: "Phụ thân, con nhớ mẫu thân, lần tới con sẽ đến thăm người."
Tạ Uẩn Chi: "..."
Đứa con bất hiếu này!
Nhưng mà hắn cũng rất tò mò, Hứa Thanh Nghi đang bận cái gì?
Trong phòng lại an tĩnh lại, Mặc Nghiễn lẩm bẩm: "Ngày mai thiếu phu nhân phải lại mặt, cho nên hôm nay tới tới lui vội vàng, qua hai ngày rảnh rỗi là có thể thường đến thăm Thế tử."
Thì ra là thế.
Tạ Uẩn Chi lại quên mất chuyện này.
Cũng đúng, ba ngày sau lại mặt, vốn nên là cô gia hắn bồi tiếp đối phương trở về.
Đáng tiếc chuyện không do người, hắn nằm ở chỗ này thành phế nhân.
Ngày mai Hứa Thanh Nghi tự mình trở về, đại khái sẽ bị nhà mẹ đẻ xem thường chăng?
Tuy có thánh chỉ.
Nhưng đạo thánh chỉ kia là chuyện gì xảy ra, trong lòng tất cả mọi người biết rõ.
Nói cho dễ nghe, bản chất chính là xung hỉ mà thôi.
Vĩnh An Hầu phủ sẽ ủng hộ Hứa Thanh Nghi xung hỉ cho mình sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay, Tạ Uẩn Chi nằm ở trên giường suy nghĩ rất nhiều.
*
Lại là bữa tối, Tạ Hoài An vẫn không có mặt.
Hầu gia cau mày: "Hoài An đâu?"
Hầu phu nhân nói đỡ: "An nhi hắn... Thân thể không khỏe."
"Tối hôm qua hắn đã ra khỏi từ đường, nghỉ ngơi một ngày mà thân thể còn không khỏe?" Hầu gia đầy hoài nghi.
Đương nhiên không phải, Tạ Hoài An chỉ là vì cùng Đỗ Tấn Vân ăn cơm.
Lúc này hai người đang chàng chàng thiếp thiếp ở trong sân.
Đoán chừng Hầu phu nhân cũng biết, sắc mặt khó coi, hận không thể xông vào xé nát mặt tiểu tiện nhân kia.
Nhưng tốt xấu gì bà ta cũng là Hầu phu nhân, không bỏ xuống được tư thái này so đo với một tiện thiếp.
May mà Hầu gia cũng không truy cứu đến cùng, đổi chủ đề: "Ngày mai Thanh Nghi lại mặt, phu nhân chuẩn bị quà về nhà cho Thanh Nghi chưa?"
Sắc mặt Hầu phu nhân cứng đờ, bởi vì không phải con ruột mình cưới vợ, bà ta thật đúng là quên chuyện này.
Lão phu nhân lạnh lùng nhìn Tần thị một cái, lên tiếng: "Dựa theo quy cách cao nhất đáp lễ, hiện tại đi làm vẫn còn kịp."
Sau đó cười nhìn Hứa Thanh Nghi: "Thanh Nghi, lát nữa ta sẽ bảo Ngọc Lan dẫn con đến nhà kho, con thích cái gì thì chọn cái đó, đừng khách sáo. Đây là bồi thường thêm cho con."
Có đồ cầm, Hứa Thanh Nghi đương nhiên sẽ không khách khí, cười ngọt ngào nói: "Vâng, đa tạ tổ mẫu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro