Xuyên Thư: Bốn Nhãi Con Phản Diện Nhào Vào Lòng Tôi Làm Nũng
Bày Kế Ly Hôn (...
2024-09-29 10:09:25
"Cẩn Cẩn, đây là lần đầu tiên của chúng ta, nhất định phải ở nơi có đủ ánh sáng mới có thể quay được rõ nét..." Lâm Dật Trì cẩn thận dỗ dành, "Đã nhiều năm rồi em chưa được cảm nhận hơi ấm của đàn ông, anh biết là em sợ, nhưng anh hứa sẽ cẩn thận, chắc chắn sẽ không làm em đau..."
Giang Cẩn thực sự bị anh ta khiến cho kinh tởm.
Sau đó, cô đột nhiên cảm thấy mừng thầm trong bụng, hai người này vẫn chưa vật lộn nhau lên giường...
Thật may mắn, cô xuyên đến thật đúng lúc, nếu không để hai người này xảy ra chuyện đó thì cô có muốn khóc cũng không được.
Giờ đây cô có hàng trăm cách để khiến tên cặn bã này nhổ ra những gì hắn đã ăn.
Giang Cẩn che mặt mình lại, nhỏ giọng nói: "Trong thời gian ở bên anh, em đều là người phải hy sinh, em không muốn như vậy nữa, anh đi đi."
Lâm Dật Trì ôm lấy cô: "Cẩn Cẩn, trái tim anh đã trao cho em rồi, em còn muốn anh hy sinh thế nào nữa?"
Giang Cẩn suýt chút nôn ra bữa ăn đêm qua.
Cô dùng sức đẩy Lâm Dật Trì ra, rũ mắt xuống nói với vẻ buồn bã: "Gần đây ông cụ đang làm một dự án lớn, lợi nhuận ít nhất cũng phải hai ba trăm triệu, chờ số tiền này vào tài khoản rồi ly hôn cũng không muộn, anh đừng nóng vội như vậy."
Lâm Dật Trì nghe vậy, hai mắt sáng lên: "Hai ba trăm triệu, đúng là nhiều thật đó."
"Đùng là rất nhiều, nhưng phải chờ ba tháng sau mới có được." Giang Cẩn thở dài, "Toàn bộ tiền bạc của nhà họ Lệ đều đầu tư vào dự án này, bây giờ em chẳng còn được xu nào, những ngày tháng này thật khó sống..."
"Cẩn Cẩn, anh vẫn còn một ít tiền ở đây, trong thẻ này có một trăm ngàn, em lấy để dùng trước đi." Lâm Dật Trì lấy thẻ ngân hàng của mình ra.
Giang Cẩn tỏ vẻ chê bai: "Một trăm ngàn quá ít, mua cái túi là hết sạch rồi, anh chỉ có ít tiền này thôi sao?"
Lâm Dật Trì nghiến răng lại lấy ra một tấm thẻ khác: "Ở đây còn ba trăm ngàn."
Nếu ba tháng sau con khốn này ly hôn với Lệ Vân Đình, ít nhất sẽ được chia một trăm triệu, mấy trăm ngàn này chẳng đáng là gì.
Giang Cẩn cầm trong tay hai tấm thẻ ngân hàng, nhếch môi mỉm cười nói: "Anh thật là tốt, hôm nay em sẽ lấy thẻ của anh tặng em, gọi điện cho mấy chị em chơi chung đi mua sắm, anh mau về đi."
Lâm Dật Trì bối rối: "Không phải hôm nay chúng ta đã hẹn sẽ quay..."
"Không quay phim nữa, ba tháng sau mới tính tiếp."
Giang Cẩn cầm điện thoại đi ra ngoài ban công giả vờ gọi điện thoại, đuôi mắt cô nhìn theo hướng Lâm Dật Trì rời đi, khóe miệng càng cười đậm hơn.
Ba bốn trăm ngàn này chỉ là một ít tiền lãi thôi.
Số tiền Lâm Dật Trì lừa được từ nguyên chủ ít nhất là hai ba chục triệu, cô phải lấy lại không sót đồng nào.
Vào lúc này.
Giang Cẩn nhìn thấy trong góc phòng khách có một bóng người đang ngồi xồm từ từ di chuyển...
Cô nheo mắt, vội vàng đi tới thì thấy Lệ Bắc Tiêu đang trốn ở đó.
Cậu nhóc thấy cô đến muốn giấu điện thoại vào trong tay áo.
Cô lạnh lùng giơ ra tay: "Đưa ra đây."
Giang Cẩn thực sự bị anh ta khiến cho kinh tởm.
Sau đó, cô đột nhiên cảm thấy mừng thầm trong bụng, hai người này vẫn chưa vật lộn nhau lên giường...
Thật may mắn, cô xuyên đến thật đúng lúc, nếu không để hai người này xảy ra chuyện đó thì cô có muốn khóc cũng không được.
Giờ đây cô có hàng trăm cách để khiến tên cặn bã này nhổ ra những gì hắn đã ăn.
Giang Cẩn che mặt mình lại, nhỏ giọng nói: "Trong thời gian ở bên anh, em đều là người phải hy sinh, em không muốn như vậy nữa, anh đi đi."
Lâm Dật Trì ôm lấy cô: "Cẩn Cẩn, trái tim anh đã trao cho em rồi, em còn muốn anh hy sinh thế nào nữa?"
Giang Cẩn suýt chút nôn ra bữa ăn đêm qua.
Cô dùng sức đẩy Lâm Dật Trì ra, rũ mắt xuống nói với vẻ buồn bã: "Gần đây ông cụ đang làm một dự án lớn, lợi nhuận ít nhất cũng phải hai ba trăm triệu, chờ số tiền này vào tài khoản rồi ly hôn cũng không muộn, anh đừng nóng vội như vậy."
Lâm Dật Trì nghe vậy, hai mắt sáng lên: "Hai ba trăm triệu, đúng là nhiều thật đó."
"Đùng là rất nhiều, nhưng phải chờ ba tháng sau mới có được." Giang Cẩn thở dài, "Toàn bộ tiền bạc của nhà họ Lệ đều đầu tư vào dự án này, bây giờ em chẳng còn được xu nào, những ngày tháng này thật khó sống..."
"Cẩn Cẩn, anh vẫn còn một ít tiền ở đây, trong thẻ này có một trăm ngàn, em lấy để dùng trước đi." Lâm Dật Trì lấy thẻ ngân hàng của mình ra.
Giang Cẩn tỏ vẻ chê bai: "Một trăm ngàn quá ít, mua cái túi là hết sạch rồi, anh chỉ có ít tiền này thôi sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Dật Trì nghiến răng lại lấy ra một tấm thẻ khác: "Ở đây còn ba trăm ngàn."
Nếu ba tháng sau con khốn này ly hôn với Lệ Vân Đình, ít nhất sẽ được chia một trăm triệu, mấy trăm ngàn này chẳng đáng là gì.
Giang Cẩn cầm trong tay hai tấm thẻ ngân hàng, nhếch môi mỉm cười nói: "Anh thật là tốt, hôm nay em sẽ lấy thẻ của anh tặng em, gọi điện cho mấy chị em chơi chung đi mua sắm, anh mau về đi."
Lâm Dật Trì bối rối: "Không phải hôm nay chúng ta đã hẹn sẽ quay..."
"Không quay phim nữa, ba tháng sau mới tính tiếp."
Giang Cẩn cầm điện thoại đi ra ngoài ban công giả vờ gọi điện thoại, đuôi mắt cô nhìn theo hướng Lâm Dật Trì rời đi, khóe miệng càng cười đậm hơn.
Ba bốn trăm ngàn này chỉ là một ít tiền lãi thôi.
Số tiền Lâm Dật Trì lừa được từ nguyên chủ ít nhất là hai ba chục triệu, cô phải lấy lại không sót đồng nào.
Vào lúc này.
Giang Cẩn nhìn thấy trong góc phòng khách có một bóng người đang ngồi xồm từ từ di chuyển...
Cô nheo mắt, vội vàng đi tới thì thấy Lệ Bắc Tiêu đang trốn ở đó.
Cậu nhóc thấy cô đến muốn giấu điện thoại vào trong tay áo.
Cô lạnh lùng giơ ra tay: "Đưa ra đây."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro