Xuyên Thư: Bốn Nhãi Con Phản Diện Nhào Vào Lòng Tôi Làm Nũng
Bị Đứa Trẻ Năm...
2024-09-29 10:09:25
Cô dừng lại, nhàn nhạt nói: "Khoan hãy đến gặp chúng, cho tôi xem số máy bị đập phá để xác nhận thiệt hại."
Người đàn ông vạm vỡ cười khẩy.
Cuối cùng hắn ta cũng hiểu tại sao anh Kham lại lên kế hoạch đối phó với mẹ ruột của mình.
Mẹ ruột của người khác khi tìm đến chắc chắn sẽ đến kiểm tra tình trạng của con mình trước, nhưng người này lại chẳng hề quan tâm đến sự sống hay cái chết của con trai mình.
Nếu đã vậy, hắn ta cũng không cần phải khách sáo!
Người đàn ông vạm vỡ chỉ vào nhà kho bên cạnh: "Máy tính hỏng đã được ném vào đó hết, đi thôi."
Giang Cẩn vẫn đứng yên tại chỗ.
Cô cứ cảm thấy có gì đó không ổn...
Còn không ổn ở chỗ nào thì cô lại không nói ra được.
"Cô còn đứng đó làm gì? Không phải là cô không muốn đền tiền chứ?" Người đàn ông vạm vỡ quay đầu lại hung tợn nói.
Giang Cẩn cau mày và đi theo.
Cô vừa đi được vài bước thì một cánh cửa đang đóng trước mặt đột nhiên mở ra. Có người ở phía sau đẩy cô một cái, cô đã ngã vào một căn phòng tối tăm, cánh cửa phía sau đột nhiên đóng sầm lại.
"Ngoan ngoãn ở bên trong đi!"
Người đàn ông vạm vỡ chỉ để lại một câu nói, sau đó tiếng bước chân xa dần.
Giang Cẩn: "..."
Chết tiệt!
Cô đã bị hai thằng nhãi con Lệ Tây Kham và Lệ Bắc Tiêu gài bẫy!
Cô 28 tuổi lại bị đứa trẻ năm tuổi gài bẫy!
Trước đó cô còn cười nhạo nguyên chủ ngốc nghếch, bây giờ cô chẳng phải cũng là một đứa đại ngốc sao?
Giang Cẩn tức giận đến xì khói.
Ngoài cửa thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói.
Lão Ngô cười khà khà: "Anh Kham, lần này tôi làm tốt đấy chứ!"
Lệ Tây Kham rút tai nghe ra nhét vào trong túi, tùy ý nói: "Tốt lắm, tối nay tiểu gia sẽ mời mọi người ăn khuya, anh cứ đưa các anh em đi ăn uống thoải mái."
"Đi thôi nào, chúng ta đi ăn khuya, uống rượu nào!"
Lão Ngô dẫn đầu một nhóm thanh niên tóc vàng, xăm trổ rời đi từ cửa sau của quán Net.
Lệ Bắc Tiêu liếc nhìn cánh cửa nhà kho đã đóng kín cách đó không xa, mím chặt môi: "Làm vậy có quá đáng không?"
"Lúc em đẩy bà ta xuống hồ bơi không phải là muốn dìm chết bà ta sao?" Lệ Tây Kham cười khẩy nói: "Nhốt trong nhà kho cùng lắm là dọa bà ta sợ thôi, cũng đâu thể làm chết người, em sợ gì chứ?"
Lệ Bắc Tiêu mím môi, không biết nên nói gì.
Cậu bé thừa nhận, khi đẩy người phụ nữ đó xuống hồ bơi, đúng là cậu bé đã hy vọng người phụ nữ đó nhanh chóng bị chết đuối.
Nhưng không hiểu sao, cậu bé đột nhiên... lại không muốn người phụ nữ đó chết...
Chẳng lẽ là vì hôm nay người phụ nữ đó đã không trừng phạt cậu bé, nên cậu bé mới mềm lòng sao?
Không!
Không được mềm lòng!
Cậu bé không thể quên người phụ nữ này đã ngược đãi chúng như thế nào!
"Khi thả bà ta ra cùng lắm là bị ăn vài bạt tai, cũng đâu phải là chúng ta chưa từng bị ăn tát, đáng là gì chứ?" Lệ Tây Kham choàng qua vai Lệ Bắc Tiêu, "Đói chết đi được, về ăn cơm thôi!"
Người đàn ông vạm vỡ cười khẩy.
Cuối cùng hắn ta cũng hiểu tại sao anh Kham lại lên kế hoạch đối phó với mẹ ruột của mình.
Mẹ ruột của người khác khi tìm đến chắc chắn sẽ đến kiểm tra tình trạng của con mình trước, nhưng người này lại chẳng hề quan tâm đến sự sống hay cái chết của con trai mình.
Nếu đã vậy, hắn ta cũng không cần phải khách sáo!
Người đàn ông vạm vỡ chỉ vào nhà kho bên cạnh: "Máy tính hỏng đã được ném vào đó hết, đi thôi."
Giang Cẩn vẫn đứng yên tại chỗ.
Cô cứ cảm thấy có gì đó không ổn...
Còn không ổn ở chỗ nào thì cô lại không nói ra được.
"Cô còn đứng đó làm gì? Không phải là cô không muốn đền tiền chứ?" Người đàn ông vạm vỡ quay đầu lại hung tợn nói.
Giang Cẩn cau mày và đi theo.
Cô vừa đi được vài bước thì một cánh cửa đang đóng trước mặt đột nhiên mở ra. Có người ở phía sau đẩy cô một cái, cô đã ngã vào một căn phòng tối tăm, cánh cửa phía sau đột nhiên đóng sầm lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngoan ngoãn ở bên trong đi!"
Người đàn ông vạm vỡ chỉ để lại một câu nói, sau đó tiếng bước chân xa dần.
Giang Cẩn: "..."
Chết tiệt!
Cô đã bị hai thằng nhãi con Lệ Tây Kham và Lệ Bắc Tiêu gài bẫy!
Cô 28 tuổi lại bị đứa trẻ năm tuổi gài bẫy!
Trước đó cô còn cười nhạo nguyên chủ ngốc nghếch, bây giờ cô chẳng phải cũng là một đứa đại ngốc sao?
Giang Cẩn tức giận đến xì khói.
Ngoài cửa thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói.
Lão Ngô cười khà khà: "Anh Kham, lần này tôi làm tốt đấy chứ!"
Lệ Tây Kham rút tai nghe ra nhét vào trong túi, tùy ý nói: "Tốt lắm, tối nay tiểu gia sẽ mời mọi người ăn khuya, anh cứ đưa các anh em đi ăn uống thoải mái."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đi thôi nào, chúng ta đi ăn khuya, uống rượu nào!"
Lão Ngô dẫn đầu một nhóm thanh niên tóc vàng, xăm trổ rời đi từ cửa sau của quán Net.
Lệ Bắc Tiêu liếc nhìn cánh cửa nhà kho đã đóng kín cách đó không xa, mím chặt môi: "Làm vậy có quá đáng không?"
"Lúc em đẩy bà ta xuống hồ bơi không phải là muốn dìm chết bà ta sao?" Lệ Tây Kham cười khẩy nói: "Nhốt trong nhà kho cùng lắm là dọa bà ta sợ thôi, cũng đâu thể làm chết người, em sợ gì chứ?"
Lệ Bắc Tiêu mím môi, không biết nên nói gì.
Cậu bé thừa nhận, khi đẩy người phụ nữ đó xuống hồ bơi, đúng là cậu bé đã hy vọng người phụ nữ đó nhanh chóng bị chết đuối.
Nhưng không hiểu sao, cậu bé đột nhiên... lại không muốn người phụ nữ đó chết...
Chẳng lẽ là vì hôm nay người phụ nữ đó đã không trừng phạt cậu bé, nên cậu bé mới mềm lòng sao?
Không!
Không được mềm lòng!
Cậu bé không thể quên người phụ nữ này đã ngược đãi chúng như thế nào!
"Khi thả bà ta ra cùng lắm là bị ăn vài bạt tai, cũng đâu phải là chúng ta chưa từng bị ăn tát, đáng là gì chứ?" Lệ Tây Kham choàng qua vai Lệ Bắc Tiêu, "Đói chết đi được, về ăn cơm thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro