Xuyên Thư: Bốn Nhãi Con Phản Diện Nhào Vào Lòng Tôi Làm Nũng
Mắng Cô Là Chó,...
2024-09-29 10:09:25
"Không được, sức khỏe ông nội không được tốt, những chuyện này đừng để ông nội lo lắng." Lệ Tây Kham nghiến răng, "Nếu tối nay bà ta vẫn không về, tôi sẽ bảo anh cả cho người đi điều tra."
Lệ Bắc Tiêu quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính.
Vết thương trên trán cậu bé đã lành, chỉ để lại một vết sẹo mờ nhạt.
Người phụ nữ đó luôn khiến cơ thể cậu bé có chỗ đau đớn, lần này, suốt ba ngày trời cậu bé không bị đánh nữa.
Chuyện này thực sự có vẻ không bình thường.
Có lẽ cậu bé nên tìm cách để điều tra tung tích của người phụ nữ đó mấy ngày gần đây.
Lúc này, Giang Cẩn đã dành trọn ba ngày để vui chơi tham quan các danh lam thắng cảnh ở Vân Thành, thử hết tất cả các món ngon.
Cô nằm phịch xuống chiếc giường lớn trong khách sạn, chán nản ném điện thoại trên đầu giường.
Trong ba ngày qua, chẳng có một ai liên lạc với cô!
Hai thằng nhãi con hại cô có nhà mà không về được kia lại chẳng hề quan tâm đến sự sống chết của cô!
Cô nghĩ chúng sẽ tìm kiếm cô khắp nơi...
Quả nhiên là cô đã quá tự đề cao bản thân.
Chẳng lẽ cô phải ủ rũ quay về sao?
Như vậy thì thật xấu hổ.
"Rì rì rì!"
Điện thoại rung lên.
Giang Cẩn ngồi bật dậy và bắt máy.
Cô tưởng cậu nhóc Lệ Bắc Tiêu còn có chút lương tâm gọi điện đến, nào ngờ lại là Lâm Dật Trì.
"Cẩn Cẩn, đã mấy ngày chúng ta không nhau gặp rồi, anh nhớ em quá..."
Giang Cẩn đè nén cảm giác buồn nôn, thở dài một hơi thật mạnh: "Em không có thời gian gặp anh, mấy ngày nay em rất bận..."
"Em bận chuyện gì, anh có thể giúp được gì không?"
"Chẳng phải em đã nói với anh rồi sao, nhà họ Lệ gần đây đầu tư vào một dự án lớn, trong thời gian ngắn sẽ có được lợi nhuận khoảng hai ba trăm triệu... nhưng bây giờ, dự án đầu tư xuất hiện lỗ hổng, có lẽ dự án này không thể tiếp tục được..." Giang Cẩn che miệng, tỏ vẻ đau lòng, "Nếu dự án đột ngột bị dừng lại, tất cả số tiền đầu tư trước đây sẽ không thể lấy lại được. Em cảm thấy nhà họ Lệ sẽ sớm bị phá sản, đến khi em ly hôn thì chắc sẽ không nhận được một xu nào..."
"Sao lại như vậy?" Lâm Dật Trì cũng sững sờ, "Lỗ hổng phải bù vào là bao nhiêu?"
"Ba mươi triệu..." Giang Cẩn tự trách mình, "Ông cụ nghĩ là em vẫn còn vài chục triệu trong tay nên bảo em bù vào cho đủ, còn nói... nếu em có thể đầu tư ba mươi triệu, sau này thu được lợi nhuận thì sẽ chuyển ngay cho em một trăm triệu."
"Có thật không?"
Lâm Dật Trì vui mừng, nhanh chóng tính toán trong đầu.
"Nhưng chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy?" Giang Cẩn buồn bã nói: "Trước đây tiền của em đều đưa hết cho anh để khởi nghiệp, nhưng anh làm ăn thất bại, toàn bộ số tiền đều dùng để trả nợ, đến ba triệu cũng chẳng gom được..."
"Cẩn Cẩn, chuyện này cứ giao cho anh." Lâm Dật Trì an ủi nói, "Vì cuộc sống hạnh phúc của chúng ta sau này, anh chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp em gom đủ tiền. Cho anh hai ngày."
Sau khi cúp điện thoại, khóe môi Giang Cẩn cong lên.
Tên cặn bã đã cắn câu, thật hoàn hảo.
Cô biết rất rõ số tiền nguyên chủ chuyển cho Lâm Dật Trì không phải dùng để khởi nghiệp mà là bị tên cặn bã gửi vào một tài khoản khác.
Bây giờ, chẳng qua là cô chỉ lấy lại số tiền ban đầu thuộc về mình mà thôi.
Sau khi lấy lại tiền, cô sẽ ném bằng chứng ngoại tình của tên cặn bã mà cô đã chụp được hai ngày trước vào mặt hắn, yêu cầu chia tay một cách chính đáng...
Bây giờ cô nên suy nghĩ làm thế nào để khiến hai thằng nhãi con đó phục tùng!
Lệ Bắc Tiêu quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính.
Vết thương trên trán cậu bé đã lành, chỉ để lại một vết sẹo mờ nhạt.
Người phụ nữ đó luôn khiến cơ thể cậu bé có chỗ đau đớn, lần này, suốt ba ngày trời cậu bé không bị đánh nữa.
Chuyện này thực sự có vẻ không bình thường.
Có lẽ cậu bé nên tìm cách để điều tra tung tích của người phụ nữ đó mấy ngày gần đây.
Lúc này, Giang Cẩn đã dành trọn ba ngày để vui chơi tham quan các danh lam thắng cảnh ở Vân Thành, thử hết tất cả các món ngon.
Cô nằm phịch xuống chiếc giường lớn trong khách sạn, chán nản ném điện thoại trên đầu giường.
Trong ba ngày qua, chẳng có một ai liên lạc với cô!
Hai thằng nhãi con hại cô có nhà mà không về được kia lại chẳng hề quan tâm đến sự sống chết của cô!
Cô nghĩ chúng sẽ tìm kiếm cô khắp nơi...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên là cô đã quá tự đề cao bản thân.
Chẳng lẽ cô phải ủ rũ quay về sao?
Như vậy thì thật xấu hổ.
"Rì rì rì!"
Điện thoại rung lên.
Giang Cẩn ngồi bật dậy và bắt máy.
Cô tưởng cậu nhóc Lệ Bắc Tiêu còn có chút lương tâm gọi điện đến, nào ngờ lại là Lâm Dật Trì.
"Cẩn Cẩn, đã mấy ngày chúng ta không nhau gặp rồi, anh nhớ em quá..."
Giang Cẩn đè nén cảm giác buồn nôn, thở dài một hơi thật mạnh: "Em không có thời gian gặp anh, mấy ngày nay em rất bận..."
"Em bận chuyện gì, anh có thể giúp được gì không?"
"Chẳng phải em đã nói với anh rồi sao, nhà họ Lệ gần đây đầu tư vào một dự án lớn, trong thời gian ngắn sẽ có được lợi nhuận khoảng hai ba trăm triệu... nhưng bây giờ, dự án đầu tư xuất hiện lỗ hổng, có lẽ dự án này không thể tiếp tục được..." Giang Cẩn che miệng, tỏ vẻ đau lòng, "Nếu dự án đột ngột bị dừng lại, tất cả số tiền đầu tư trước đây sẽ không thể lấy lại được. Em cảm thấy nhà họ Lệ sẽ sớm bị phá sản, đến khi em ly hôn thì chắc sẽ không nhận được một xu nào..."
"Sao lại như vậy?" Lâm Dật Trì cũng sững sờ, "Lỗ hổng phải bù vào là bao nhiêu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ba mươi triệu..." Giang Cẩn tự trách mình, "Ông cụ nghĩ là em vẫn còn vài chục triệu trong tay nên bảo em bù vào cho đủ, còn nói... nếu em có thể đầu tư ba mươi triệu, sau này thu được lợi nhuận thì sẽ chuyển ngay cho em một trăm triệu."
"Có thật không?"
Lâm Dật Trì vui mừng, nhanh chóng tính toán trong đầu.
"Nhưng chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy?" Giang Cẩn buồn bã nói: "Trước đây tiền của em đều đưa hết cho anh để khởi nghiệp, nhưng anh làm ăn thất bại, toàn bộ số tiền đều dùng để trả nợ, đến ba triệu cũng chẳng gom được..."
"Cẩn Cẩn, chuyện này cứ giao cho anh." Lâm Dật Trì an ủi nói, "Vì cuộc sống hạnh phúc của chúng ta sau này, anh chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp em gom đủ tiền. Cho anh hai ngày."
Sau khi cúp điện thoại, khóe môi Giang Cẩn cong lên.
Tên cặn bã đã cắn câu, thật hoàn hảo.
Cô biết rất rõ số tiền nguyên chủ chuyển cho Lâm Dật Trì không phải dùng để khởi nghiệp mà là bị tên cặn bã gửi vào một tài khoản khác.
Bây giờ, chẳng qua là cô chỉ lấy lại số tiền ban đầu thuộc về mình mà thôi.
Sau khi lấy lại tiền, cô sẽ ném bằng chứng ngoại tình của tên cặn bã mà cô đã chụp được hai ngày trước vào mặt hắn, yêu cầu chia tay một cách chính đáng...
Bây giờ cô nên suy nghĩ làm thế nào để khiến hai thằng nhãi con đó phục tùng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro