Xuyên Thư: Bốn Nhãi Con Phản Diện Nhào Vào Lòng Tôi Làm Nũng
Mẹ Ruột Của Bốn...
2024-09-29 10:09:25
Giang Cẩn nhìn chằm chằm đứa bé đang trốn sau tủ... nó khoảng bốn, năm tuổi.
Nói cách khác, cô chỉ có thể sống thêm hai hoặc ba năm nữa...
"Còn trốn đó làm gì? Mau ra đây quỳ xuống nhận lỗi đi!"
Người phụ nữ bước nhanh tới, xách tai Lệ Bắc Tiêu, thô bạo lôi đứa bé ra ngoài.
Đứa bé bốn, năm tuổi loạng choạng ngã xuống đất, trên má phải và má trái của cậu bé đều đó dấu bạt tai, nhìn vào rất đáng sợ.
Đứa bé ngẩng đầu nhìn về phía Giang Cẩn.
Trong đôi mắt đen láy đó là sự lạnh lùng và sợ hãi, nhưng phần lớn tràn ngập sự hận thù.
Sao không hận thù cho được?
Ngay từ ngày đầu được sinh ra, cậu bé đã bị mẹ ruột bạo hành, lần nghiêm trọng nhất là suýt mất mạng.
Cả bốn đứa con trai đều lớn lên trong sự bạo hành của mẹ ruột, cho nên chúng mới sinh ra tính cách cực đoan, cho nên chúng mới bước vào con đường tội ác không có lối quay về.
Nhân vật phản diện đáng sợ trong tiểu thuyết bây giờ chỉ mới bốn, năm tuổi, yếu đuối và không có khả năng chống cự.
"Hoa Ly Ly, buông nó ra."
Giang Cẩn mím môi, lạnh lùng nói.
Hoa Ly Ly buông Lệ Bắc Tiêu ra, phủi phủi tay nói: "Cũng đúng, dạy dỗ thằng nhãi con này phải do cậu đích thân ra tay."
Giang Cẩn từng bước một đi tới.
Khi đến gần, cô thấy ngoài những dấu bạt tai trên mặt cậu bé, trên vành tai cậu bé còn có những vết xước, trên cổ và ngực đều có vết bầm tím, nhìn vào là biết thường xuyên bị đánh đập.
Những trận đòn roi này sẽ tạo ra tội lỗi gì...
Giang Cẩn thở dài, đưa tay ra muốn chạm vào mặt cậu bé.
Đột nhiên!
Lệ Bắc Tiêu nắm lấy cánh tay cô đang giơ ra, há miệng cắn một cái.
"Ahhh!"
Giang Cẩn đau đớn hít vào một hơi lạnh, theo bản năng giơ tay hất cậu bé ra.
Lệ Bắc Tiêu ngã mạnh xuống sàn, cậu bé lau máu trên khóe miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sự căm hận.
Giang Cẩn dám cá là nếu cô tiến thêm một bước nữa, cậu nhóc này chắc chắn sẽ đứng dậy cắn cô thêm lần nữa.
Đúng thật là một nhân vật phản diện đúng nghĩa, mới bốn năm tuổi mà sức chiến đấu lại mạnh mẽ như vậy.
Đây mới chỉ là một đứa, nếu ba đứa khác cũng trở về thì cô sẽ trở thành cừu con trong hang sói.
Ôi trời ơi!
Kiếp trước cô đã cho nổ tung dải Ngân Hà sao? Tại sao ông trời lại chơi một trò đùa chí mạng với cô kiểu này?
Giang Cẩn nhắm mắt lại vài giây để lấy lại bình tĩnh, rồi mới miễn cưỡng chấp nhận hiện thực đáng buồn này.
Ưu thế duy nhất của cô là biết rõ diễn biến tiếp theo của cốt truyện nên cô có cơ hội thay đổi mọi thứ...
Cô khẽ thở dài, nhếch khóe môi nói: "Mẹ đã tát con vài bạt tai, con đã đẩy mẹ xuống hồ bơi, còn cắn mẹ một cái, chúng ta coi như là hòa nhé. Như vậy thì chuyện này sẽ được xóa bỏ, sau này không ai được nhắc lại nữa."
Nghe thấy vậy, ánh mắt Lệ Bắc Tiêu tràn đầy vẻ không thể tin được.
Nói cách khác, cô chỉ có thể sống thêm hai hoặc ba năm nữa...
"Còn trốn đó làm gì? Mau ra đây quỳ xuống nhận lỗi đi!"
Người phụ nữ bước nhanh tới, xách tai Lệ Bắc Tiêu, thô bạo lôi đứa bé ra ngoài.
Đứa bé bốn, năm tuổi loạng choạng ngã xuống đất, trên má phải và má trái của cậu bé đều đó dấu bạt tai, nhìn vào rất đáng sợ.
Đứa bé ngẩng đầu nhìn về phía Giang Cẩn.
Trong đôi mắt đen láy đó là sự lạnh lùng và sợ hãi, nhưng phần lớn tràn ngập sự hận thù.
Sao không hận thù cho được?
Ngay từ ngày đầu được sinh ra, cậu bé đã bị mẹ ruột bạo hành, lần nghiêm trọng nhất là suýt mất mạng.
Cả bốn đứa con trai đều lớn lên trong sự bạo hành của mẹ ruột, cho nên chúng mới sinh ra tính cách cực đoan, cho nên chúng mới bước vào con đường tội ác không có lối quay về.
Nhân vật phản diện đáng sợ trong tiểu thuyết bây giờ chỉ mới bốn, năm tuổi, yếu đuối và không có khả năng chống cự.
"Hoa Ly Ly, buông nó ra."
Giang Cẩn mím môi, lạnh lùng nói.
Hoa Ly Ly buông Lệ Bắc Tiêu ra, phủi phủi tay nói: "Cũng đúng, dạy dỗ thằng nhãi con này phải do cậu đích thân ra tay."
Giang Cẩn từng bước một đi tới.
Khi đến gần, cô thấy ngoài những dấu bạt tai trên mặt cậu bé, trên vành tai cậu bé còn có những vết xước, trên cổ và ngực đều có vết bầm tím, nhìn vào là biết thường xuyên bị đánh đập.
Những trận đòn roi này sẽ tạo ra tội lỗi gì...
Giang Cẩn thở dài, đưa tay ra muốn chạm vào mặt cậu bé.
Đột nhiên!
Lệ Bắc Tiêu nắm lấy cánh tay cô đang giơ ra, há miệng cắn một cái.
"Ahhh!"
Giang Cẩn đau đớn hít vào một hơi lạnh, theo bản năng giơ tay hất cậu bé ra.
Lệ Bắc Tiêu ngã mạnh xuống sàn, cậu bé lau máu trên khóe miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sự căm hận.
Giang Cẩn dám cá là nếu cô tiến thêm một bước nữa, cậu nhóc này chắc chắn sẽ đứng dậy cắn cô thêm lần nữa.
Đúng thật là một nhân vật phản diện đúng nghĩa, mới bốn năm tuổi mà sức chiến đấu lại mạnh mẽ như vậy.
Đây mới chỉ là một đứa, nếu ba đứa khác cũng trở về thì cô sẽ trở thành cừu con trong hang sói.
Ôi trời ơi!
Kiếp trước cô đã cho nổ tung dải Ngân Hà sao? Tại sao ông trời lại chơi một trò đùa chí mạng với cô kiểu này?
Giang Cẩn nhắm mắt lại vài giây để lấy lại bình tĩnh, rồi mới miễn cưỡng chấp nhận hiện thực đáng buồn này.
Ưu thế duy nhất của cô là biết rõ diễn biến tiếp theo của cốt truyện nên cô có cơ hội thay đổi mọi thứ...
Cô khẽ thở dài, nhếch khóe môi nói: "Mẹ đã tát con vài bạt tai, con đã đẩy mẹ xuống hồ bơi, còn cắn mẹ một cái, chúng ta coi như là hòa nhé. Như vậy thì chuyện này sẽ được xóa bỏ, sau này không ai được nhắc lại nữa."
Nghe thấy vậy, ánh mắt Lệ Bắc Tiêu tràn đầy vẻ không thể tin được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro