Xuyên Thư: Bốn Nhãi Con Phản Diện Nhào Vào Lòng Tôi Làm Nũng
Tự Vả Một Bạt T...
2024-09-29 10:09:25
Giang Cẩn đi rửa mặt, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn.
Cô quay lại phòng khách nhìn vú Trương đang bận rộn nấu bữa tối.
Căn biệt thự này được ông cụ Lệ chuẩn bị vào mười năm trước làm nhà tân hôn cho Lệ Vân Đình. Sau khi nguyên chủ và Lệ Vân Đình kết hôn đã sống ở đây. Hàng ngày, vú Trương đều đến đút thuốc và lau rửa cho Lệ Vân Đình, dọn dẹp vệ sinh, chuẩn bị bữa ăn, suốt mười năm đều như vậy.
Tất cả những việc lẽ ra phải là trách nhiệm của một người vợ, đều được vú Trương làm thay.
Khi bốn đứa trẻ còn nhỏ, họ đã thuê bảo mẫu toàn thời gian để chăm sóc chúng, người làm mẹ ruột này chưa hề bỏ ra một tí công sức nào.
"Vú Trương, đừng làm nữa, lại đây ngồi một lát đi."
Giang Cẩn nói với một nụ cười nhạt, cố gắng hết sức để tỏ ra tử tế.
Tay cầm giẻ lau của vú Trương khựng lại, bà ấy trả lời một cách khô khan: "Thiếu phu nhân, hôm nay tôi có nhiều việc phải làm nên không ngồi xuống được đâu, cô có gì dặn dò cứ việc nói."
Vú Trương đã làm việc ở đây được mười năm nên bà ấy biết rất rõ về thiếu phu nhân này.
Cô ta là người ham ăn biếng làm, chua ngoa đanh đá, bạo lực ngang ngược, lẳng lơ bừa bãi!
Nếu người phụ nữ này không có mệnh số thuộc mệnh âm, thì sao ông cụ lại có thể để cho một cô gái mồ côi không có văn hóa này làm thiếu phu nhân của nhà họ Lệ chứ!
Nếu không phải người phụ nữ độc ác này sinh cho nhà họ Lệ bốn vị thiếu gia, thì sao ông cụ lại có thể nhẫn nhịn để cho người phụ nữ này ngày càng trở nên táo tợn hơn!
Vú Trương bực tức lau bàn, suýt chút lau đến thủng một lỗ trên bàn.
Giang Cẩn ngượng ngùng giật giật khóe môi.
Hình tượng xấu xí của nguyên chủ đã ăn quá sâu vào lòng người, nên cô quyết định không chọc tức vú Trương nữa.
Cô đứng dậy đi đến phòng ngủ chính trên tầng hai.
Người đàn ông trên giường vẫn nằm im lặng, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng vẫn lộ ra chút sắc bén.
Ai có thể ngờ rằng người đàn ông đã nằm một chỗ suốt mười năm này sẽ tỉnh dậy sau ba tháng.
Sau khi anh tỉnh dậy, nhà họ Lệ trong mười năm qua đang ngày càng đi xuống đã được vực dậy chỉ sau ba tháng, và trở thành một gia tộc đứng đầu Vân Thành, được mọi người ngưỡng mộ, chạy theo bợ đỡ.
Vì vậy, trước khi Lệ Vân Đình tỉnh lại, cô không thể khiến mối quan hệ với nhà họ Lệ trở nên quá căng thẳng.
Cho dù muốn ly hôn cũng phải chờ Lệ Vân Đình tỉnh lại mới tính.
Suy cho cùng, cuộc hôn nhân của họ chỉ hữu danh vô thực, cũng không có nền móng tình cảm, muốn ly hôn cũng không khó.
Nghĩ đến đây, tư duy của Giang Cẩn cũng trở nên rõ ràng hơn.
Nếu đã như vậy, trong ba tháng này cô phải sửa chữa lại mối quan hệ với nhà họ Lệ, đồng thời sẽ từ từ dẫn dắt bọn trẻ đi vào con đường đúng đắn.
Sau khi Lệ Vân Đình tỉnh lại, nhất định anh sẽ cảm kích cô vì đã sinh cho nhà họ Lệ bốn đứa con, đến lúc đề xuất ly hôn thì cô cũng có thể an toàn rút lui.
Cứ quyết định như vậy!
Lúc này, điện thoại của Giang Cẩn rung lên.
Cô nhìn nội dung tin nhắn, trước mắt cô tối sầm lại, suýt lăn ra chết tại chỗ.
"... Tất cả cổ phiếu tập đoàn Lệ Thị của cô trên sàn giao dịch của chúng tôi đã được bán ra hết..."
Cô quay lại phòng khách nhìn vú Trương đang bận rộn nấu bữa tối.
Căn biệt thự này được ông cụ Lệ chuẩn bị vào mười năm trước làm nhà tân hôn cho Lệ Vân Đình. Sau khi nguyên chủ và Lệ Vân Đình kết hôn đã sống ở đây. Hàng ngày, vú Trương đều đến đút thuốc và lau rửa cho Lệ Vân Đình, dọn dẹp vệ sinh, chuẩn bị bữa ăn, suốt mười năm đều như vậy.
Tất cả những việc lẽ ra phải là trách nhiệm của một người vợ, đều được vú Trương làm thay.
Khi bốn đứa trẻ còn nhỏ, họ đã thuê bảo mẫu toàn thời gian để chăm sóc chúng, người làm mẹ ruột này chưa hề bỏ ra một tí công sức nào.
"Vú Trương, đừng làm nữa, lại đây ngồi một lát đi."
Giang Cẩn nói với một nụ cười nhạt, cố gắng hết sức để tỏ ra tử tế.
Tay cầm giẻ lau của vú Trương khựng lại, bà ấy trả lời một cách khô khan: "Thiếu phu nhân, hôm nay tôi có nhiều việc phải làm nên không ngồi xuống được đâu, cô có gì dặn dò cứ việc nói."
Vú Trương đã làm việc ở đây được mười năm nên bà ấy biết rất rõ về thiếu phu nhân này.
Cô ta là người ham ăn biếng làm, chua ngoa đanh đá, bạo lực ngang ngược, lẳng lơ bừa bãi!
Nếu người phụ nữ này không có mệnh số thuộc mệnh âm, thì sao ông cụ lại có thể để cho một cô gái mồ côi không có văn hóa này làm thiếu phu nhân của nhà họ Lệ chứ!
Nếu không phải người phụ nữ độc ác này sinh cho nhà họ Lệ bốn vị thiếu gia, thì sao ông cụ lại có thể nhẫn nhịn để cho người phụ nữ này ngày càng trở nên táo tợn hơn!
Vú Trương bực tức lau bàn, suýt chút lau đến thủng một lỗ trên bàn.
Giang Cẩn ngượng ngùng giật giật khóe môi.
Hình tượng xấu xí của nguyên chủ đã ăn quá sâu vào lòng người, nên cô quyết định không chọc tức vú Trương nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đứng dậy đi đến phòng ngủ chính trên tầng hai.
Người đàn ông trên giường vẫn nằm im lặng, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng vẫn lộ ra chút sắc bén.
Ai có thể ngờ rằng người đàn ông đã nằm một chỗ suốt mười năm này sẽ tỉnh dậy sau ba tháng.
Sau khi anh tỉnh dậy, nhà họ Lệ trong mười năm qua đang ngày càng đi xuống đã được vực dậy chỉ sau ba tháng, và trở thành một gia tộc đứng đầu Vân Thành, được mọi người ngưỡng mộ, chạy theo bợ đỡ.
Vì vậy, trước khi Lệ Vân Đình tỉnh lại, cô không thể khiến mối quan hệ với nhà họ Lệ trở nên quá căng thẳng.
Cho dù muốn ly hôn cũng phải chờ Lệ Vân Đình tỉnh lại mới tính.
Suy cho cùng, cuộc hôn nhân của họ chỉ hữu danh vô thực, cũng không có nền móng tình cảm, muốn ly hôn cũng không khó.
Nghĩ đến đây, tư duy của Giang Cẩn cũng trở nên rõ ràng hơn.
Nếu đã như vậy, trong ba tháng này cô phải sửa chữa lại mối quan hệ với nhà họ Lệ, đồng thời sẽ từ từ dẫn dắt bọn trẻ đi vào con đường đúng đắn.
Sau khi Lệ Vân Đình tỉnh lại, nhất định anh sẽ cảm kích cô vì đã sinh cho nhà họ Lệ bốn đứa con, đến lúc đề xuất ly hôn thì cô cũng có thể an toàn rút lui.
Cứ quyết định như vậy!
Lúc này, điện thoại của Giang Cẩn rung lên.
Cô nhìn nội dung tin nhắn, trước mắt cô tối sầm lại, suýt lăn ra chết tại chỗ.
"... Tất cả cổ phiếu tập đoàn Lệ Thị của cô trên sàn giao dịch của chúng tôi đã được bán ra hết..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro