Xuyên Thư: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 26
Trạch Lan
2024-09-05 11:45:18
Cá lớn nghe vậy đến ngay cả cái đuôi cũng không vẫy nữa: "Như vậy ngươi cũng thật đáng thương."
Tiểu thân thú ngây thơ đáng yêu như vậy, mới cùng Giang Ngư nói mấy câu, đã quên người này là " m ngoan hiểm độc". trong miệng của một số người.
Giang Ngư bị sự đáng yêu này tập kích đến nỗi trái tim cũng run lên, cười nói: "Còn tốt, tuy rằng ta không nhớ rõ, nhưng các bằng hữu của ta vẫn quan tâm ta như cũ. Hơn nữa cuộc sống của ta hiện tại rất vui vẻ."
Trong lúc nói chuyện, linh giá đã đến trạm tiếp theo.
Có mấy đệ tử bay đi lên, Giang Ngư tùy ý nhìn bọn họ một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
Nhưng trong đó có một nam đệ tử trẻ tuổi khi nhìn đến nàng thì rất kinh ngạc: "Vì sao ngươi lại ở chỗ này?"
Giang Ngư nhìn trái nhìn phải một hồi, mới xác định hắn ta đang hỏi mình, lễ phép hỏi: "Ngại quá, ta không nhớ rõ những chuyện trước kia lắm, xin hỏi chúng ta biết nhau sao?"
Nam đệ tử: "......."
Hắn ta dường như nghẹn một chút, tức tới hộc máu: "Ai quen biết ngươi, mấy ngày trước ở chỗ Kim Sí trưởng lão, ngươi đang trên đường đi Linh Thảo Viên, chúng ta chỉ gặp qua!"
"À." Giang Ngư đã biết đó là khi nào. Chẳng qua ngày đó có không ít đệ tử cũng dùng Kim Sí trưởng lão, nàng lại một lòng chuyên tâm ngắm phong cảnh ven đường, thật sự là.....Nghĩ không ra.
Nàng lộ ra nụ cười xấu hổ cũng không mất đi lễ phép.
Nam đệ tử thấy thế hừ lạnh một tiếng: "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi không ngoan ngoãn ở Linh Thảo Viê, ra ngoài làm gì?"
Cái thái độ này hiển nhiên là không tốt, đệ tử đi cùng hắn ta cảm thấy đối với đồng môn hùng hổ dọa người như vậy có chút thất lễ, trách cứ nói: "Thường An, ngươi đang làm gì vậy?"
Giang Thường An giải thích một câu: "Phùng sư huynh, nàng chính là Giang Ngư kia."
Phùng sư huynh nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Giang Ngư một cái, lông màu hơi nhíu, nhưng vẫn nói: "Mặc dù nàng là Giang Ngư, nhưng tông môn cũng đã phạt. Tu vi nàng hiện tại đã bị phế, ngươi muốn khi dễ một nữ tử tay trói gà không chặt hay sao?"
Giang - tay trói gà không chặt - ngày hôm qua còn khiêng một khối đá to hơn người - Ngư:......... Duy trì nụ cười.
Giang Thường An bị giáo huấn đến mặt đỏ tai hồng, căm giận trừng mắt liếc nhìn Giang Ngư một cái: "Nếu như ta mà là ngươi, cả đời này cũng không có mặt mũi ra khỏi Linh Thảo Viên!"
Giang Ngư lấy ra một gói hoa quả sấy làm hôm qua từ trong túi trữ vật, nhét một miếng vào miệng, ngọt ngào nói: "Mặt ta lớn lên đẹp như vậy, ngươi cũng không nhìn thấy, vị sư huynh này chẳng lẽ ngươi muốn đến Dược Phong khám mắt sao?"
Giang Thường An trợn mắt há hốc mồm: "Ngươi ------"
Hắn ta chưa bao giờ gặp qua người nào vô sỉ mặt dày đến như vậy!
Lúc này Thận Thú dừng lại, tiếp theo là vài tên đệ tử đi lên, đánh gãy lời Giang Thường An.
Hắn ta ngơ ngác nhìn bạch y nữ tử đang đi lên, sắc mặt thoáng cái đỏ bừng: "Cơ, Cơ sư muội."
Giang Ngư ".........."
Một cái tông môn lớn như vậy, nàng cũng có thể gặp được Cơ Linh Tuyết?
Thiếu nữ áo trắng như băng như tuyết trước mắt, không phải Cơ Linh Tuyết thì là ai?
Giang Ngư cảm thấy hoa quả khô không miệng mất luôn cả vị ngọt.
Tiểu thân thú ngây thơ đáng yêu như vậy, mới cùng Giang Ngư nói mấy câu, đã quên người này là " m ngoan hiểm độc". trong miệng của một số người.
Giang Ngư bị sự đáng yêu này tập kích đến nỗi trái tim cũng run lên, cười nói: "Còn tốt, tuy rằng ta không nhớ rõ, nhưng các bằng hữu của ta vẫn quan tâm ta như cũ. Hơn nữa cuộc sống của ta hiện tại rất vui vẻ."
Trong lúc nói chuyện, linh giá đã đến trạm tiếp theo.
Có mấy đệ tử bay đi lên, Giang Ngư tùy ý nhìn bọn họ một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
Nhưng trong đó có một nam đệ tử trẻ tuổi khi nhìn đến nàng thì rất kinh ngạc: "Vì sao ngươi lại ở chỗ này?"
Giang Ngư nhìn trái nhìn phải một hồi, mới xác định hắn ta đang hỏi mình, lễ phép hỏi: "Ngại quá, ta không nhớ rõ những chuyện trước kia lắm, xin hỏi chúng ta biết nhau sao?"
Nam đệ tử: "......."
Hắn ta dường như nghẹn một chút, tức tới hộc máu: "Ai quen biết ngươi, mấy ngày trước ở chỗ Kim Sí trưởng lão, ngươi đang trên đường đi Linh Thảo Viên, chúng ta chỉ gặp qua!"
"À." Giang Ngư đã biết đó là khi nào. Chẳng qua ngày đó có không ít đệ tử cũng dùng Kim Sí trưởng lão, nàng lại một lòng chuyên tâm ngắm phong cảnh ven đường, thật sự là.....Nghĩ không ra.
Nàng lộ ra nụ cười xấu hổ cũng không mất đi lễ phép.
Nam đệ tử thấy thế hừ lạnh một tiếng: "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi không ngoan ngoãn ở Linh Thảo Viê, ra ngoài làm gì?"
Cái thái độ này hiển nhiên là không tốt, đệ tử đi cùng hắn ta cảm thấy đối với đồng môn hùng hổ dọa người như vậy có chút thất lễ, trách cứ nói: "Thường An, ngươi đang làm gì vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Thường An giải thích một câu: "Phùng sư huynh, nàng chính là Giang Ngư kia."
Phùng sư huynh nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Giang Ngư một cái, lông màu hơi nhíu, nhưng vẫn nói: "Mặc dù nàng là Giang Ngư, nhưng tông môn cũng đã phạt. Tu vi nàng hiện tại đã bị phế, ngươi muốn khi dễ một nữ tử tay trói gà không chặt hay sao?"
Giang - tay trói gà không chặt - ngày hôm qua còn khiêng một khối đá to hơn người - Ngư:......... Duy trì nụ cười.
Giang Thường An bị giáo huấn đến mặt đỏ tai hồng, căm giận trừng mắt liếc nhìn Giang Ngư một cái: "Nếu như ta mà là ngươi, cả đời này cũng không có mặt mũi ra khỏi Linh Thảo Viên!"
Giang Ngư lấy ra một gói hoa quả sấy làm hôm qua từ trong túi trữ vật, nhét một miếng vào miệng, ngọt ngào nói: "Mặt ta lớn lên đẹp như vậy, ngươi cũng không nhìn thấy, vị sư huynh này chẳng lẽ ngươi muốn đến Dược Phong khám mắt sao?"
Giang Thường An trợn mắt há hốc mồm: "Ngươi ------"
Hắn ta chưa bao giờ gặp qua người nào vô sỉ mặt dày đến như vậy!
Lúc này Thận Thú dừng lại, tiếp theo là vài tên đệ tử đi lên, đánh gãy lời Giang Thường An.
Hắn ta ngơ ngác nhìn bạch y nữ tử đang đi lên, sắc mặt thoáng cái đỏ bừng: "Cơ, Cơ sư muội."
Giang Ngư ".........."
Một cái tông môn lớn như vậy, nàng cũng có thể gặp được Cơ Linh Tuyết?
Thiếu nữ áo trắng như băng như tuyết trước mắt, không phải Cơ Linh Tuyết thì là ai?
Giang Ngư cảm thấy hoa quả khô không miệng mất luôn cả vị ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro