Xuyên Thư: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 41
Trạch Lan
2024-09-05 11:45:18
Mùi biến mất, Bạch hạc cũng tỉnh táo lại. Nó đi xem Giang Ngư, chỉ thấy nữ tử này giương mắt nhìn chằm chằm vào miếng cá phủ đầy ớt đỏ trên mâm nướng, mặt đầy ngây ngất, không liếc mắt nhìn mình chút nào.
Miếng cá trước mắt vẫn tỏa ra mùi thơm động lòng người như cũ, Bạch hạc không do dự nữa, cúi đầu, khẽ ngậm một miếng, đôi mắt màu vàng đột nhiên trợn to.
Ăn ngon!
Giang Ngư nắm vững độ nóng rất tốt, miếng cá trơn mềm, vào miệng lập tức tan ra, ngon đến mức có thể khiến cho con hạc xém chút nữa nuốt luôn đầu lưỡi của mình xuống.
Thì ra, thức ăn không có linh khí, cũng có thể ăn ngon như vậy?
Bạch hạc không do dự nữa, cúi đầu, ăn hết toàn bộ cá nướng trên phiến lá, còn chê không đủ, giương mắt nhìn Giang Ngư chằm chằm.
Giang Ngư cũng đang mê muội thức ăn ngon.
Cá nướng cộng thêm nguyên liệu cay, hoàn toàn là một hương vị khác.
Kiếp trước Giang Ngư thích ăn cay, tiếc là sức khỏe của nàng là ăn cay một lần sẽ dễ bị táo bón và nổi mụn, rất ít khi có thể ăn thỏa thích.
Hôm nay đến nơi này, nàng đã vượt qua tai nạn, là tu sĩ được lôi hỏa và linh lực tái tạo lại thân thể, cũng không còn những băn khoăn kia nữa.
Vui vẻ!
Bạch hạc thấy môi của nàng đều bị cay tới đỏ thắm, trên gương mặt trắng như tuyết cũng tràn ra một tầng ửng đỏ, rõ ràng là rất khó chịu, nhưng khóe mắt chân mày đều là ý cười thỏa mãn.
Quả ớt này, rốt cuộc là vật gì?
Giang Ngư ăn xong, chỉ thấy Bạch hạc tò mò nhìn chằm chằm mình, trong mắt tràn đầy ý nóng lòng muốn thử.
Nàng sửng sốt một chút, nhìn về phía phiến lá bên cạnh nó, đã ăn sạch rồi, liền hỏi: "Tiểu Bạch ăn xong rồi, còn muốn không?"
Bạch hạc gật đầu một cái.
Giang Ngư liền dùng thuật thanh tẩy, trên phiến đá lập tức sạch sẽ, ngay cả một chút mùi cũng không còn sót lại.
Giang Ngư cảm ơn người phát minh ra cái phép thuật nhỏ này lần nữa, thật sự là quá tiện lợi, rất hợp với loại người mà phần lớn thời gian đều không muốn động đậy như nàng.
Nàng thuần thục gắp lên mấy miếng cá, rắc muối, nướng chín, múc ra đưa cho bạch hạc.
Bạch hạc lại dùng cánh chặn tay của nàng.
"Hửm?" Giang Ngư nghi hoặc.
Bạch hạc nhắm vào mục tiêu bên tay phải nàng lắc lắc đầu.
Giang Ngư nghiêng đầu qua, một lọ ớt bột nhỏ yên lặng nằm ở đó.
"Ngươi muốn ăn cá bỏ ớt?"
Bạch hạc vui vẻ kêu một tiếng, ánh mắt ngầm mong đợi.
Giang Ngư: ...Thật là lòng hiếu kì hại chết con mèo.
Nàng chần chừ một chút, vẫn là khuyên nhủ: "Chắc là ngươi chưa từng ăn ớt, kiến nghị đừng thoáng cái ăn khẩu vị nặng như vậy. Lần sau, ta làm một món để ớt ít cho ngươi thử?"
Bạch hạc không đồng ý, biểu thị mình muốn ăn cá nướng bỏ ớt.
"Được thôi." Giang Ngư không lay chuyển được nó, ngẫm nghĩ một con hạc tu tiên, chắc cũng không đến nổi bị ớt cay đến xảy ra chuyện, liền gật đầu: "Nhưng nếu ngươi bị cay khóc, nhất định không được trách ta."
Bạch hạc khinh thường, nó lớn như vậy, nhưng từ trước tới nay cũng chưa từng khóc qua.
Mặc dù lời là nói như vậy, Giang Ngư vẫn là chú ý đến khẩu vị của Bạch hạc, lượng ớt thả vào ít hơn một nửa so với mình ăn.
Dù vậy, mắt thấy 6 miếng cá nướng màu đỏ đặt ngay ngắn trên phiến lá, Bạch hạc vẫn là do dự.
Miếng cá trước mắt vẫn tỏa ra mùi thơm động lòng người như cũ, Bạch hạc không do dự nữa, cúi đầu, khẽ ngậm một miếng, đôi mắt màu vàng đột nhiên trợn to.
Ăn ngon!
Giang Ngư nắm vững độ nóng rất tốt, miếng cá trơn mềm, vào miệng lập tức tan ra, ngon đến mức có thể khiến cho con hạc xém chút nữa nuốt luôn đầu lưỡi của mình xuống.
Thì ra, thức ăn không có linh khí, cũng có thể ăn ngon như vậy?
Bạch hạc không do dự nữa, cúi đầu, ăn hết toàn bộ cá nướng trên phiến lá, còn chê không đủ, giương mắt nhìn Giang Ngư chằm chằm.
Giang Ngư cũng đang mê muội thức ăn ngon.
Cá nướng cộng thêm nguyên liệu cay, hoàn toàn là một hương vị khác.
Kiếp trước Giang Ngư thích ăn cay, tiếc là sức khỏe của nàng là ăn cay một lần sẽ dễ bị táo bón và nổi mụn, rất ít khi có thể ăn thỏa thích.
Hôm nay đến nơi này, nàng đã vượt qua tai nạn, là tu sĩ được lôi hỏa và linh lực tái tạo lại thân thể, cũng không còn những băn khoăn kia nữa.
Vui vẻ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch hạc thấy môi của nàng đều bị cay tới đỏ thắm, trên gương mặt trắng như tuyết cũng tràn ra một tầng ửng đỏ, rõ ràng là rất khó chịu, nhưng khóe mắt chân mày đều là ý cười thỏa mãn.
Quả ớt này, rốt cuộc là vật gì?
Giang Ngư ăn xong, chỉ thấy Bạch hạc tò mò nhìn chằm chằm mình, trong mắt tràn đầy ý nóng lòng muốn thử.
Nàng sửng sốt một chút, nhìn về phía phiến lá bên cạnh nó, đã ăn sạch rồi, liền hỏi: "Tiểu Bạch ăn xong rồi, còn muốn không?"
Bạch hạc gật đầu một cái.
Giang Ngư liền dùng thuật thanh tẩy, trên phiến đá lập tức sạch sẽ, ngay cả một chút mùi cũng không còn sót lại.
Giang Ngư cảm ơn người phát minh ra cái phép thuật nhỏ này lần nữa, thật sự là quá tiện lợi, rất hợp với loại người mà phần lớn thời gian đều không muốn động đậy như nàng.
Nàng thuần thục gắp lên mấy miếng cá, rắc muối, nướng chín, múc ra đưa cho bạch hạc.
Bạch hạc lại dùng cánh chặn tay của nàng.
"Hửm?" Giang Ngư nghi hoặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch hạc nhắm vào mục tiêu bên tay phải nàng lắc lắc đầu.
Giang Ngư nghiêng đầu qua, một lọ ớt bột nhỏ yên lặng nằm ở đó.
"Ngươi muốn ăn cá bỏ ớt?"
Bạch hạc vui vẻ kêu một tiếng, ánh mắt ngầm mong đợi.
Giang Ngư: ...Thật là lòng hiếu kì hại chết con mèo.
Nàng chần chừ một chút, vẫn là khuyên nhủ: "Chắc là ngươi chưa từng ăn ớt, kiến nghị đừng thoáng cái ăn khẩu vị nặng như vậy. Lần sau, ta làm một món để ớt ít cho ngươi thử?"
Bạch hạc không đồng ý, biểu thị mình muốn ăn cá nướng bỏ ớt.
"Được thôi." Giang Ngư không lay chuyển được nó, ngẫm nghĩ một con hạc tu tiên, chắc cũng không đến nổi bị ớt cay đến xảy ra chuyện, liền gật đầu: "Nhưng nếu ngươi bị cay khóc, nhất định không được trách ta."
Bạch hạc khinh thường, nó lớn như vậy, nhưng từ trước tới nay cũng chưa từng khóc qua.
Mặc dù lời là nói như vậy, Giang Ngư vẫn là chú ý đến khẩu vị của Bạch hạc, lượng ớt thả vào ít hơn một nửa so với mình ăn.
Dù vậy, mắt thấy 6 miếng cá nướng màu đỏ đặt ngay ngắn trên phiến lá, Bạch hạc vẫn là do dự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro