Xuyên Thư: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 44
Trạch Lan
2024-09-05 11:45:18
Tầng kết giới ngũ sắc kia không chỉ bảo vệ linh điền, còn ngăn cản linh khí tràn ra ngoài với mức độ cao, tránh gọi chim muông dã thú đến Linh Thảo Viên.
Nhưng cho dù như vậy, loại linh thú như Bạch hạc, vẫn sớm phát hiện ra sự không tầm thường của những gốc linh thảo này.
Nhưng cách một tầng kết giới ngửi được chút linh khí tràn ra ngoài kia, cùng với việc đứng ở trong kết giới, bị toàn bộ khí tức bao phủ của linh thảo thành thục đập vào mặt, là hai loại trải nghiệm khác nhau một trời một vực.
Bạch hạc hít một hơi thật sâu, trong lúc nhất thời bước đi dưới chân đều có chút lâng lâng.
Nó cũng không hiểu, chẳng qua chỉ là linh thảo cấp 1 bình thường, tại sao Giang Ngư trồng ra lại thơm như vậy chứ?
Nhưng mà, đây mới không phải là vấn đề mà loài hạc nên suy nghĩ, hạc chỉ cần có đồ ăn ngon là được!
Bạch hạc đến gần cây cỏ Long Huyết, cúi đầu mổ một cành lá, nuốt xuống.
Ô! Ăn vào càng thơm!
Giang Ngư thu một ít linh thảo cuối cùng vào, nàng vừa đếm thử, số lượng thu hoạch được của mỗi khối linh điền càng nhiều hơn so với trong tưởng tượng, có vẻ gần hai ngàn ba trăm gốc.
Nàng làm động tác quý trọng sờ cái túi nhỏ treo ở trên tay trái một cái: Mới vừa thu được 6 khối linh điền, bên trong này, lại có hơn hai ngàn linh châu rồi.
Quay đầu nhìn Bạch hạc, tiểu tiên hạc xinh đẹp này đã ăn hết mấy bụi linh thảo rồi, hiển nhiên vô cùng hưởng thụ, còn đang bước lơ lửng vây quanh đám linh thảo run rẩy còn sót lại, dáng vẻ kia, giống như mèo lớn bị thực vật yêu thích của mình hấp dẫn vậy.
Nàng nhớ tới một người bằng hữu chim muông khác của mình, cầm lục lạc ra, lắc lư hai cái.
Bạch hạc đang ngây ngất trong đồ ăn ngon đột nhiên cảnh giác!
Nó nheo đội mắt màu vàng sậm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hư không nào đó.
Một bóng người màu xám nhanh chóng bay vút tới từ chân trời, thân hình cường tráng ưu mỹ, nhẹ nhàng rơi vào Linh Thảo Viên.
Tật Phong nhìn thấy chỗ này còn có một con Bạch hạc, chỉ là tò mò nhìn nó hai cái, nghiêng đầu thân thiết cọ vào Giang Ngư.
Bạch hạc: "..."
Một kẻ ngốc.
Giang Ngư lấy ra mấy cây linh thảo, đưa cho Tật Phong: "Trước kia chưa chín, ta đã đồng ý sau khi linh thảo chín sẽ cho ngươi ăn, này!"
Tật Phong vui vẻ kêu to một tiếng, cúi đầu ăn linh thảo.
Giang Ngư thuận tay sờ mấy cái trên lông vũ bóng loáng của nó, Tật Phong cũng không thèm để ý, thậm chí còn nhích lại gần bên người nàng, để cho động tác của Giang Ngư dễ dàng hơn chút.
Bạch hạc nhìn thấy tất cả từ xa, đột nhiên có chút cảm giác nguy cơ.
Nó quan sát Hôi Ưng, mặc dù trong nội tâm cảm thấy dáng dấp của nó không đẹp bằng một phần mười của mình, dáng vẻ xem ra cũng không quá thông minh.
Nhưng nó có vẻ là một con chim ưng tâm cơ!
Nếu không thì tại sao lại khiến Giang Ngư thích nó như vậy?
Nhưng cho dù như vậy, loại linh thú như Bạch hạc, vẫn sớm phát hiện ra sự không tầm thường của những gốc linh thảo này.
Nhưng cách một tầng kết giới ngửi được chút linh khí tràn ra ngoài kia, cùng với việc đứng ở trong kết giới, bị toàn bộ khí tức bao phủ của linh thảo thành thục đập vào mặt, là hai loại trải nghiệm khác nhau một trời một vực.
Bạch hạc hít một hơi thật sâu, trong lúc nhất thời bước đi dưới chân đều có chút lâng lâng.
Nó cũng không hiểu, chẳng qua chỉ là linh thảo cấp 1 bình thường, tại sao Giang Ngư trồng ra lại thơm như vậy chứ?
Nhưng mà, đây mới không phải là vấn đề mà loài hạc nên suy nghĩ, hạc chỉ cần có đồ ăn ngon là được!
Bạch hạc đến gần cây cỏ Long Huyết, cúi đầu mổ một cành lá, nuốt xuống.
Ô! Ăn vào càng thơm!
Giang Ngư thu một ít linh thảo cuối cùng vào, nàng vừa đếm thử, số lượng thu hoạch được của mỗi khối linh điền càng nhiều hơn so với trong tưởng tượng, có vẻ gần hai ngàn ba trăm gốc.
Nàng làm động tác quý trọng sờ cái túi nhỏ treo ở trên tay trái một cái: Mới vừa thu được 6 khối linh điền, bên trong này, lại có hơn hai ngàn linh châu rồi.
Quay đầu nhìn Bạch hạc, tiểu tiên hạc xinh đẹp này đã ăn hết mấy bụi linh thảo rồi, hiển nhiên vô cùng hưởng thụ, còn đang bước lơ lửng vây quanh đám linh thảo run rẩy còn sót lại, dáng vẻ kia, giống như mèo lớn bị thực vật yêu thích của mình hấp dẫn vậy.
Nàng nhớ tới một người bằng hữu chim muông khác của mình, cầm lục lạc ra, lắc lư hai cái.
Bạch hạc đang ngây ngất trong đồ ăn ngon đột nhiên cảnh giác!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó nheo đội mắt màu vàng sậm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hư không nào đó.
Một bóng người màu xám nhanh chóng bay vút tới từ chân trời, thân hình cường tráng ưu mỹ, nhẹ nhàng rơi vào Linh Thảo Viên.
Tật Phong nhìn thấy chỗ này còn có một con Bạch hạc, chỉ là tò mò nhìn nó hai cái, nghiêng đầu thân thiết cọ vào Giang Ngư.
Bạch hạc: "..."
Một kẻ ngốc.
Giang Ngư lấy ra mấy cây linh thảo, đưa cho Tật Phong: "Trước kia chưa chín, ta đã đồng ý sau khi linh thảo chín sẽ cho ngươi ăn, này!"
Tật Phong vui vẻ kêu to một tiếng, cúi đầu ăn linh thảo.
Giang Ngư thuận tay sờ mấy cái trên lông vũ bóng loáng của nó, Tật Phong cũng không thèm để ý, thậm chí còn nhích lại gần bên người nàng, để cho động tác của Giang Ngư dễ dàng hơn chút.
Bạch hạc nhìn thấy tất cả từ xa, đột nhiên có chút cảm giác nguy cơ.
Nó quan sát Hôi Ưng, mặc dù trong nội tâm cảm thấy dáng dấp của nó không đẹp bằng một phần mười của mình, dáng vẻ xem ra cũng không quá thông minh.
Nhưng nó có vẻ là một con chim ưng tâm cơ!
Nếu không thì tại sao lại khiến Giang Ngư thích nó như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro