Xuyên Thư: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Chương 46
Trạch Lan
2024-09-05 11:45:18
Nó nghiêng đầu nhìn vào trong sân, nữ tử hai mắt nhắm nghiền, khóe môi lộ ra ý cười, dùng tư thế vô cùng thả lỏng nằm trên thấp mềm dài, tựa như đang mơ một giấc mơ đẹp.
Linh khí xung quanh, ôn nhu trào về hướng nàng, giống như nước biển bao quanh thân thể của nàng.
Đây là, giác ngộ rồi.
Bạch hạc chớp chớp mắt, trên người lóe lên ánh sáng trắng, hóa thành hình người.
Tật Phong ăn cỏ mê mệt ở bên cạnh nhìn một màn này, kinh ngạc trợn to hai mắt, lui về phía sau hai bước, nhìn nó không chớp mắt.
Bạch hạc đưa ngón tay ra "xuỵt" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Yên tĩnh một chút, đừng quấy rầy nàng."
Tật Phong chỉ là linh thú cấp thấp, cũng không hiểu trên người Giang Ngư xảy ra chuyện gì, nhưng theo bản năng biết đây hẳn là việc tốt, liên tục gật đầu.
Bạch hạc nhẹ nhàng bước tới gần Giang Ngư, ngạc nhiên quan sát nàng.
Giác ngộ, đối với bất cứ tu sĩ nào mà nói, đều là cơ duyên lớn có thể gặp mà không thể cầu. Bao nhiêu người cuối cùng cả một đời cũng chưa chắc có thể có một lần cơ hội như vậy.
Giang Ngư làm cái gì mà giác ngộ rồi?
Bạch hạc cố gắng suy nghĩ một chút, nàng thu hoạch chút linh thảo, tưới chút linh vũ, sau đó nằm ở dưới ánh mặt trời ngủ một giấc.
Cứ như vậy, giác ngộ rồi?
Bạch hạc chỉ có thể cảm ứng được linh lực trong thiên địa vờn quanh Giang Ngư, nhưng nó không thấy được, trong linh điền xung quanh, trong hoa cỏ trong sân, còn có xa hơn một ít, trong cây gỗ lớn ngàn năm ở Linh Thảo Viên, có vô số điểm sáng màu xanh lá nhỏ bé, giống như bị cái gì dẫn dắt vậy, đi tới bên người Giang Ngư, tiến vào bên trong cơ thể của nàng.
Động tĩnh như vậy, tự nhiên hấp dẫn sự chú ý của người có tâm.
Lão giả áo xanh làm nhìn về phía xa này, nhíu mày: "Giác ngộ, hừ, nàng ta trái lại lại có cơ duyên tốt này."
Phía tây của Linh Thảo Viên, trong sơn cốc yên lặng kia, cũng có mấy đạo thần niệm bị đánh thức, không trung truyền tới tiếng nói thì thầm:
"Trong Linh Thảo Viên này, lại có tiểu bối giác ngộ?"
"Đáng tiếc, kim đan đã vỡ, vô lực xoay chuyển trời đất."
"Nếu là lão phu có cơ duyên giác ngộ một lần nữa...ôi."
Trong sân nhỏ vắng vẻ, người áo trắng đang dùng cây kéo cắt một cành hoa xuống, đột nhiên tròng mắt tụ lại.
Hắn nhìn về phía Đông, ánh sáng trong con ngươi màu lưu ly nhàn nhạt dao động, xuyên qua cách trở của thời không, nhìn thấy nữ tử hồng y đang nằm trên sạp giường, cùng với tiểu Bạch hạc bên cạnh nàng.
Hắn thoáng cái liền biết được người này là ai.
"Giác ngộ hiếm có, đáng tiếc..." Hắn lắc đầu một cái, lấy cảnh giới của hắn, tất nhiên là dễ dàng nhìn ra, kim đan của Giang Ngư đã vỡ.
Thiên phú khá hơn nữa, ở trước mặt thân thể như này, cũng chỉ là càng làm cho người ta thổn thức mà thôi.
Linh khí xung quanh, ôn nhu trào về hướng nàng, giống như nước biển bao quanh thân thể của nàng.
Đây là, giác ngộ rồi.
Bạch hạc chớp chớp mắt, trên người lóe lên ánh sáng trắng, hóa thành hình người.
Tật Phong ăn cỏ mê mệt ở bên cạnh nhìn một màn này, kinh ngạc trợn to hai mắt, lui về phía sau hai bước, nhìn nó không chớp mắt.
Bạch hạc đưa ngón tay ra "xuỵt" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Yên tĩnh một chút, đừng quấy rầy nàng."
Tật Phong chỉ là linh thú cấp thấp, cũng không hiểu trên người Giang Ngư xảy ra chuyện gì, nhưng theo bản năng biết đây hẳn là việc tốt, liên tục gật đầu.
Bạch hạc nhẹ nhàng bước tới gần Giang Ngư, ngạc nhiên quan sát nàng.
Giác ngộ, đối với bất cứ tu sĩ nào mà nói, đều là cơ duyên lớn có thể gặp mà không thể cầu. Bao nhiêu người cuối cùng cả một đời cũng chưa chắc có thể có một lần cơ hội như vậy.
Giang Ngư làm cái gì mà giác ngộ rồi?
Bạch hạc cố gắng suy nghĩ một chút, nàng thu hoạch chút linh thảo, tưới chút linh vũ, sau đó nằm ở dưới ánh mặt trời ngủ một giấc.
Cứ như vậy, giác ngộ rồi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch hạc chỉ có thể cảm ứng được linh lực trong thiên địa vờn quanh Giang Ngư, nhưng nó không thấy được, trong linh điền xung quanh, trong hoa cỏ trong sân, còn có xa hơn một ít, trong cây gỗ lớn ngàn năm ở Linh Thảo Viên, có vô số điểm sáng màu xanh lá nhỏ bé, giống như bị cái gì dẫn dắt vậy, đi tới bên người Giang Ngư, tiến vào bên trong cơ thể của nàng.
Động tĩnh như vậy, tự nhiên hấp dẫn sự chú ý của người có tâm.
Lão giả áo xanh làm nhìn về phía xa này, nhíu mày: "Giác ngộ, hừ, nàng ta trái lại lại có cơ duyên tốt này."
Phía tây của Linh Thảo Viên, trong sơn cốc yên lặng kia, cũng có mấy đạo thần niệm bị đánh thức, không trung truyền tới tiếng nói thì thầm:
"Trong Linh Thảo Viên này, lại có tiểu bối giác ngộ?"
"Đáng tiếc, kim đan đã vỡ, vô lực xoay chuyển trời đất."
"Nếu là lão phu có cơ duyên giác ngộ một lần nữa...ôi."
Trong sân nhỏ vắng vẻ, người áo trắng đang dùng cây kéo cắt một cành hoa xuống, đột nhiên tròng mắt tụ lại.
Hắn nhìn về phía Đông, ánh sáng trong con ngươi màu lưu ly nhàn nhạt dao động, xuyên qua cách trở của thời không, nhìn thấy nữ tử hồng y đang nằm trên sạp giường, cùng với tiểu Bạch hạc bên cạnh nàng.
Hắn thoáng cái liền biết được người này là ai.
"Giác ngộ hiếm có, đáng tiếc..." Hắn lắc đầu một cái, lấy cảnh giới của hắn, tất nhiên là dễ dàng nhìn ra, kim đan của Giang Ngư đã vỡ.
Thiên phú khá hơn nữa, ở trước mặt thân thể như này, cũng chỉ là càng làm cho người ta thổn thức mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro