[Xuyên Thư] Đại Sư Trồng Rau Toàn Năng Thời Mạt Thế
Chương 32
Thanh Tể
2024-08-17 19:20:15
"Cảm ơn chị Vi, cảm ơn anh Tống, em định đổi nghề, sau này sẽ bán cây cảnh." Thẩm Tinh Lê không từ chối, mấy ngày nay cô ra vào liên tục, hai cửa hàng bên cạnh đều có thể nhìn thấy, không cho người khác vào càng có vẻ kỳ lạ, chi bằng cứ thoải mái.
Huống chi, bên cạnh là một cửa hàng bán đồ ăn sang và một cửa hàng bán sữa bột, đồ đạc của hai nhà chắc chắn đều nhiều hơn cô, chưa kể đến những thứ bày ra trên cửa hàng của cô chỉ là đất dinh dưỡng và giá để hàng.
"Bán cây cảnh cũng tốt, hai chậu cây cảnh em tặng chị đẹp hơn nhiều so với những chậu cây mà chị mua ở cửa hàng khác, chỗ chúng ta có nhiều người già, không có mấy người tặng hoa, cây cảnh chắc chắn ai cũng muốn mua." Lưu Khả Vi rất tán thành: "Bây giờ trang trí lại, chờ thời tiết đẹp rồi tìm thời gian khai trương."
Nghe đến hai chữ khai trương, trong lòng Thẩm Tinh Lê thở dài, e rằng không đợi được đến lúc đó.
Ba người chuyển đồ vào trong, Thẩm Tinh Lê vỗ tay, lấy một đĩa rau bina ở ngoài cùng ra: "Chị Vi, chị và anh Tống mang rau bina về ăn đi."
"Em trồng rau bina từ khi nào thế?" Lưu Khả Vi có hơi ngạc nhiên: "Ngày nào cũng quanh quẩn với mấy loại nhân bánh, Chị đã ngửi đến phát ngán, mấy hôm nay muốn ăn chút đồ thanh đạm, nhưng chạy đến siêu thị 2-3 lần cũng không mua được món rau nào muốn ăn, nhìn thấy rau bina bỗng nhiên thèm."
"Dạo trước rảnh rỗi gieo vài hạt giống" Nhìn Lưu Khả Vi gầy đi không ít so với lúc trước, Thẩm Tinh Lê bỗng nhiên nói: "Chị Vi, dạo này khách ít, hay là ngày mai để anh Tống trông cửa hàng, chị đến bệnh viện khám xem sao?"
Có lẽ là năng lực đặc biệt sau khi thức tỉnh dị năng, cô cảm nhận được một hơi thở nồng đậm từ bụng Lưu Khả Vi, hơi thở của một sinh mệnh mới.
Mặc dù thấp thoáng nhận ra nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô gặp phải hiện tượng này, hơn nữa hiện tại bản thân cô vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được dị năng, Thẩm Tinh Lê có chút không chắc chắn. Vì vậy cách tốt nhất là để Lưu Khả Vi đến bệnh viện một chuyến, có kết quả kiểm tra cô mới biết được, nếu thực sự mang thai, sau này chắc chắn càng phải cẩn thận.
"Không cần đến bệnh viện, không bị bệnh, nhiều nhất là..." Vừa nói được một nửa, Lưu Khả Vi bỗng nhiên khựng lại, nhìn cô, lại nhìn người chồng không xa, kéo cô đến góc, nhỏ giọng hỏi: "Tinh Lê, em nói xem có phải chị đã có thai rồi không?"
Huống chi, bên cạnh là một cửa hàng bán đồ ăn sang và một cửa hàng bán sữa bột, đồ đạc của hai nhà chắc chắn đều nhiều hơn cô, chưa kể đến những thứ bày ra trên cửa hàng của cô chỉ là đất dinh dưỡng và giá để hàng.
"Bán cây cảnh cũng tốt, hai chậu cây cảnh em tặng chị đẹp hơn nhiều so với những chậu cây mà chị mua ở cửa hàng khác, chỗ chúng ta có nhiều người già, không có mấy người tặng hoa, cây cảnh chắc chắn ai cũng muốn mua." Lưu Khả Vi rất tán thành: "Bây giờ trang trí lại, chờ thời tiết đẹp rồi tìm thời gian khai trương."
Nghe đến hai chữ khai trương, trong lòng Thẩm Tinh Lê thở dài, e rằng không đợi được đến lúc đó.
Ba người chuyển đồ vào trong, Thẩm Tinh Lê vỗ tay, lấy một đĩa rau bina ở ngoài cùng ra: "Chị Vi, chị và anh Tống mang rau bina về ăn đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em trồng rau bina từ khi nào thế?" Lưu Khả Vi có hơi ngạc nhiên: "Ngày nào cũng quanh quẩn với mấy loại nhân bánh, Chị đã ngửi đến phát ngán, mấy hôm nay muốn ăn chút đồ thanh đạm, nhưng chạy đến siêu thị 2-3 lần cũng không mua được món rau nào muốn ăn, nhìn thấy rau bina bỗng nhiên thèm."
"Dạo trước rảnh rỗi gieo vài hạt giống" Nhìn Lưu Khả Vi gầy đi không ít so với lúc trước, Thẩm Tinh Lê bỗng nhiên nói: "Chị Vi, dạo này khách ít, hay là ngày mai để anh Tống trông cửa hàng, chị đến bệnh viện khám xem sao?"
Có lẽ là năng lực đặc biệt sau khi thức tỉnh dị năng, cô cảm nhận được một hơi thở nồng đậm từ bụng Lưu Khả Vi, hơi thở của một sinh mệnh mới.
Mặc dù thấp thoáng nhận ra nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô gặp phải hiện tượng này, hơn nữa hiện tại bản thân cô vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được dị năng, Thẩm Tinh Lê có chút không chắc chắn. Vì vậy cách tốt nhất là để Lưu Khả Vi đến bệnh viện một chuyến, có kết quả kiểm tra cô mới biết được, nếu thực sự mang thai, sau này chắc chắn càng phải cẩn thận.
"Không cần đến bệnh viện, không bị bệnh, nhiều nhất là..." Vừa nói được một nửa, Lưu Khả Vi bỗng nhiên khựng lại, nhìn cô, lại nhìn người chồng không xa, kéo cô đến góc, nhỏ giọng hỏi: "Tinh Lê, em nói xem có phải chị đã có thai rồi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro