Xuyên Thư: Mẹ Ruột Siêu Sao Lại Trở Nên Xinh Đẹp Rồi
Chương 24
2024-12-21 12:00:02
Kiều Mạch định tiễn Cảnh Diệc ra khỏi khu nhà nhưng nghĩ lại thôi.
"Đi đường cẩn thận."
Nghe ra giọng điệu dịu dàng và lo lắng của cô, Cảnh Diệc rùng mình, nhìn cô một cách kỳ lạ, vội vàng đi mất.
Vừa ra khỏi thang máy, Cảnh Diệc đã gọi điện cho mẹ cậu.
Đáng mừng là cuối cùng cũng không phải tắt máy.
Kiều Mạch vừa xào rau vừa cúp máy của Cảnh Diệc, nhắn tin cho cậu.
"..." Bị cúp máy, Cảnh Diệc đau đầu, chu kỳ tức giận lần này của cô Kiều Mạch sao lại dài như vậy!
Tiếp theo là tin nhắn của cô, cậu vội vàng mở ra.
[Đang bận vui, đừng làm phiền.]
Cảnh Diệc hít một hơi, vội vàng nhắn tin dỗ dành nhưng nhắn mấy tin liên tiếp, Kiều Mạch vẫn không trả lời.
Không nhìn thấy sao?
Cậu mở chuyển khoản, nhập 1000, xác nhận.
Nhắc nhở đối phương nhận ngay.
Cảnh Diệc: "..."
Cậu tiếp tục tấn công bằng tin nhắn, Kiều Mạch vẫn không trả lời.
Thế là cậu lại chuyển khoản.
Nhận ngay.
...
Cuối cùng, Cảnh Diệc dùng tiền tấn công cũng nhận được một chút thương hại của mẫu hậu đại nhân.
Cô trả lời tin nhắn của cậu nhưng lại chả có chút liên quan.
[Nhớ đi khám mắt.]
Cảnh Diệc rất hoang mang.
Mắt cậu tốt lắm mà.
Kiều Mạch xào xong, nhắn tin cho Chấp Giang, anh trả lời sẽ về muộn hơn một chút, bảo cô ăn trước, cô để lại đồ ăn, ăn no nê rồi vui vẻ ra ngoài.
Đi ngang qua một quảng trường, tiếng nhạc sôi động, một nhóm người đang nhảy quảng trường, cô suýt chút nữa thì tham gia vào đội hình.
May mà nhớ ra mục đích ra ngoài của mình, cô rẽ vào một cửa hàng quần áo.
Nhân viên nhiệt tình tiếp đón.
"Chiếc váy này là mẫu mới của cửa hàng chúng tôi, làn da của cô trắng, chắc chắn sẽ hợp với cô."
Đó là một chiếc váy hai dây hở ngực.
Kiều Mạch liên tục xua tay, bắt đầu lựa chọn trong cửa hàng, chọn hơn 10 bộ.
Nhân viên: "..."
Cô gái này chọn toàn là kiểu lỗi thời.
Kiều Mạch véo véo eo, cười không khép miệng, tự tin nói: "Lấy hết cỡ nhỏ nhất!"
Khi Chấp Giang gọi điện đến, cô đang thử đồ gần xong, chỉ thấy mỗi bộ mặc vào đều rất đẹp.
Trong điện thoại, Chấp Giang nói sẽ qua đón, cô nói cho anh tên cửa hàng, không lâu sau Chấp Giang tới cửa hàng.
Kiều Mạch vừa thử một chiếc váy chấm bi màu xanh nước biển ra ngoài soi gương.
"Chấp Giang, dì mặc thế này được không?" Cô rất cần có người đưa ra ý kiến.
Chấp Giang ngây người nhìn cô, một lúc sau mí mắt khẽ run, dời mắt đi, bên cạnh là những bộ quần áo cô đã thử, toàn là màu tối.
"Đi đường cẩn thận."
Nghe ra giọng điệu dịu dàng và lo lắng của cô, Cảnh Diệc rùng mình, nhìn cô một cách kỳ lạ, vội vàng đi mất.
Vừa ra khỏi thang máy, Cảnh Diệc đã gọi điện cho mẹ cậu.
Đáng mừng là cuối cùng cũng không phải tắt máy.
Kiều Mạch vừa xào rau vừa cúp máy của Cảnh Diệc, nhắn tin cho cậu.
"..." Bị cúp máy, Cảnh Diệc đau đầu, chu kỳ tức giận lần này của cô Kiều Mạch sao lại dài như vậy!
Tiếp theo là tin nhắn của cô, cậu vội vàng mở ra.
[Đang bận vui, đừng làm phiền.]
Cảnh Diệc hít một hơi, vội vàng nhắn tin dỗ dành nhưng nhắn mấy tin liên tiếp, Kiều Mạch vẫn không trả lời.
Không nhìn thấy sao?
Cậu mở chuyển khoản, nhập 1000, xác nhận.
Nhắc nhở đối phương nhận ngay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh Diệc: "..."
Cậu tiếp tục tấn công bằng tin nhắn, Kiều Mạch vẫn không trả lời.
Thế là cậu lại chuyển khoản.
Nhận ngay.
...
Cuối cùng, Cảnh Diệc dùng tiền tấn công cũng nhận được một chút thương hại của mẫu hậu đại nhân.
Cô trả lời tin nhắn của cậu nhưng lại chả có chút liên quan.
[Nhớ đi khám mắt.]
Cảnh Diệc rất hoang mang.
Mắt cậu tốt lắm mà.
Kiều Mạch xào xong, nhắn tin cho Chấp Giang, anh trả lời sẽ về muộn hơn một chút, bảo cô ăn trước, cô để lại đồ ăn, ăn no nê rồi vui vẻ ra ngoài.
Đi ngang qua một quảng trường, tiếng nhạc sôi động, một nhóm người đang nhảy quảng trường, cô suýt chút nữa thì tham gia vào đội hình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
May mà nhớ ra mục đích ra ngoài của mình, cô rẽ vào một cửa hàng quần áo.
Nhân viên nhiệt tình tiếp đón.
"Chiếc váy này là mẫu mới của cửa hàng chúng tôi, làn da của cô trắng, chắc chắn sẽ hợp với cô."
Đó là một chiếc váy hai dây hở ngực.
Kiều Mạch liên tục xua tay, bắt đầu lựa chọn trong cửa hàng, chọn hơn 10 bộ.
Nhân viên: "..."
Cô gái này chọn toàn là kiểu lỗi thời.
Kiều Mạch véo véo eo, cười không khép miệng, tự tin nói: "Lấy hết cỡ nhỏ nhất!"
Khi Chấp Giang gọi điện đến, cô đang thử đồ gần xong, chỉ thấy mỗi bộ mặc vào đều rất đẹp.
Trong điện thoại, Chấp Giang nói sẽ qua đón, cô nói cho anh tên cửa hàng, không lâu sau Chấp Giang tới cửa hàng.
Kiều Mạch vừa thử một chiếc váy chấm bi màu xanh nước biển ra ngoài soi gương.
"Chấp Giang, dì mặc thế này được không?" Cô rất cần có người đưa ra ý kiến.
Chấp Giang ngây người nhìn cô, một lúc sau mí mắt khẽ run, dời mắt đi, bên cạnh là những bộ quần áo cô đã thử, toàn là màu tối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro