Xuyên Thư: Nàng Dâu Mĩ Miều Chỉ Muốn Ôm Đùi Ông Xã
Đây Là Cha Ruột...
2024-10-23 23:09:28
Ninh Mông đứng thẳng người, cô cố nén lại sự sợ hãi trong lòng mình. Cô quyết định dùng kế sách vuốt mông ngựa: “Chào ông xã, không nghĩ tới một ngày không gặp mà anh đã đẹp trai hơn rồi. Thử nhìn dáng người cực phẩm này coi, cả cơ thể rắn chắc, mạnh mẽ này nữa. Anh quả thực đúng là người trong mộng của vạn thiếu nữ. Cho hỏi anh ăn gì mà lớn lên vậy? Sao có thể đẹp trai thế chứ?”
Những người khác: ". . ."
Tề Sam ở phía sau Hoắc Bắc Thần nhìn vào trong phòng, anh ta nén giận hỏi: “Bà chủ, cô đến đây làm gì!?”
Ninh Mông hơi dè dặt nhìn Hoắc Bắc Thần: “Tôi bất cẩn đi nhầm phòng người khác. Cũng không biết là đứa biến thái nào mà lại xem cái trò như vậy, đúng là bại hoại mà! Ông xã đi nhanh nào, những thứ tục tĩu này không nên để ô nhiễm đôi mắt như thiên thần của anh được!”
". . ."
Ninh Mông vừa dứt câu, mặc kệ bọn họ có tin hay không, cô cũng định chuồn đi. Nhưng vừa mới nhích người một cái, một giọng nói vang dội truyền tới: “Mông Mông, con xem xong chưa? Sao nhanh vậy?”
Ninh Văn Đào vừa cười vừa đi từ đằng xa tới. Ông vẫy vẫy tay với cô, lớn giọng nói: "Thấy thế nào? Người hôm nay không tệ đúng không? Nhìn cái eo thon kia.... Á, Mông Mông à, mắt con bị sao vậy?”
Ninh Mông đang điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho cha mình:???
Cô cảm giác được một sự lạnh lẽo truyền đến, cơ thể Ninh Mông cứng đờ.
Sao cô khổ thế này?
Luôn có những đứa đồng đội heo, kéo tiền đồ sáng lạn của cô đi xuống.
Còn nữa... Hôm qua cô có nói “Nếu có lần sau..”. Bây giờ cô sẽ chết thế nào đây?
Ninh Văn Đào đến gần thì thấy người đứng bên cạnh con gái mình. Ông lập tức thu lại dáng vẻ “Bất cần đời” rồi nói với Hoắc Bắc Thần: “Con rể, sao con lại đến đây?”
Hoắc Bắc Thần lạnh lùng lườm cô gái, trong sự run sợ, kinh hãi của cô, anh thản nhiên trả lời: “Ăn cơm.”
Anh trả lời câu hỏi của ông Ninh, đã chứng minh anh cũng không tức giận.... Lắm nhỉ?
Trong lòng Ninh Mông mong mỏi ông Ninh chỉ nói với anh vài câu, quên chuyện trong phòng đi, nhưng thật không nghĩ đến ——
"A."
Chào hỏi với Hoắc Bắc Thần xong, Ninh Văn Đào lại nhìn cô, ông thấy dáng vẻ vô cùng sợ hãi của con gái mình thì nghi ngờ hỏi: “Mông Mông, nhìn con có vẻ không vui nhỉ? Là do người hôm nay không tốt sao? Vậy để mai cha sắp xếp cho con một tiểu minh tinh ha?”
Ninh Mông: ? ?
Vì sao cha, lại, nói, đến, chuyện, này, chứ?
Nếu như không phải trong sách đã viết rằng ông Ninh vô cùng cưng chiều con gái mình thì cô rất nghi ngờ, ông Ninh không phải cha ruột của cô đó!
Tim cô đập như trống đánh, cô cảm thấy lần này mình chết chắc rồi.
Cô sợ sệt nhìn Hoắc Bắc Thần, trong mắt Ninh Mông tràn ngập những giọt nước mắt long lanh, cô định giả bộ đáng thương vô tội để níu kéo sự thông cảm nhưng Hoắc Bắc Thần lại nhìn sang chỗ khác rồi bỏ đi!
So với ánh mắt phẫn nộ của Tề Sam, Hoắc Bắc Thần bình tĩnh hơn, tựa như là không nhìn thấy cô vậy.
Ninh Mông: ? ?
Thấy anh đã đi xa mà Ninh Mông còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Chuyện này chỉ như vậy mà qua thôi sao? Hay anh định về nhà rồi tính sổ cô?
Bả vai cô bị vỗ một cái, cô quay đầu lại thì thấy Ninh Văn Đào nói: “Mông Mông, sao con thấy cậu ta lại sợ hãi thế này?”
Ninh Mông: "Vậy cha không sợ anh ta sao?"
Ninh Văn Đào vỗ ngực, dõng dạc nói: “.... Sợ chứ!”
Ninh Mông: . . .
Ninh Văn Đào chậm rãi nói: “Người thủ đoạn tàn nhẫn như Hoắc Bắc Thần thì ai mà không sợ cậu ta chứ? Nhưng cha đã từng nói với con rồi, chỉ cần con không làm trái với lời hứa đó, không đụng vào ranh giới cuối cùng của Hoắc Bắc Thần thì cậu ta sẽ không làm gì con đâu.”
Lời hứa?
Ánh mắt Ninh Mông sáng rực, cô nhìn Ninh Văn Đào hỏi: “Lời hứa gì vậy cha? Mà ranh giới cuối cùng là gì cơ?”
Những người khác: ". . ."
Tề Sam ở phía sau Hoắc Bắc Thần nhìn vào trong phòng, anh ta nén giận hỏi: “Bà chủ, cô đến đây làm gì!?”
Ninh Mông hơi dè dặt nhìn Hoắc Bắc Thần: “Tôi bất cẩn đi nhầm phòng người khác. Cũng không biết là đứa biến thái nào mà lại xem cái trò như vậy, đúng là bại hoại mà! Ông xã đi nhanh nào, những thứ tục tĩu này không nên để ô nhiễm đôi mắt như thiên thần của anh được!”
". . ."
Ninh Mông vừa dứt câu, mặc kệ bọn họ có tin hay không, cô cũng định chuồn đi. Nhưng vừa mới nhích người một cái, một giọng nói vang dội truyền tới: “Mông Mông, con xem xong chưa? Sao nhanh vậy?”
Ninh Văn Đào vừa cười vừa đi từ đằng xa tới. Ông vẫy vẫy tay với cô, lớn giọng nói: "Thấy thế nào? Người hôm nay không tệ đúng không? Nhìn cái eo thon kia.... Á, Mông Mông à, mắt con bị sao vậy?”
Ninh Mông đang điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho cha mình:???
Cô cảm giác được một sự lạnh lẽo truyền đến, cơ thể Ninh Mông cứng đờ.
Sao cô khổ thế này?
Luôn có những đứa đồng đội heo, kéo tiền đồ sáng lạn của cô đi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn nữa... Hôm qua cô có nói “Nếu có lần sau..”. Bây giờ cô sẽ chết thế nào đây?
Ninh Văn Đào đến gần thì thấy người đứng bên cạnh con gái mình. Ông lập tức thu lại dáng vẻ “Bất cần đời” rồi nói với Hoắc Bắc Thần: “Con rể, sao con lại đến đây?”
Hoắc Bắc Thần lạnh lùng lườm cô gái, trong sự run sợ, kinh hãi của cô, anh thản nhiên trả lời: “Ăn cơm.”
Anh trả lời câu hỏi của ông Ninh, đã chứng minh anh cũng không tức giận.... Lắm nhỉ?
Trong lòng Ninh Mông mong mỏi ông Ninh chỉ nói với anh vài câu, quên chuyện trong phòng đi, nhưng thật không nghĩ đến ——
"A."
Chào hỏi với Hoắc Bắc Thần xong, Ninh Văn Đào lại nhìn cô, ông thấy dáng vẻ vô cùng sợ hãi của con gái mình thì nghi ngờ hỏi: “Mông Mông, nhìn con có vẻ không vui nhỉ? Là do người hôm nay không tốt sao? Vậy để mai cha sắp xếp cho con một tiểu minh tinh ha?”
Ninh Mông: ? ?
Vì sao cha, lại, nói, đến, chuyện, này, chứ?
Nếu như không phải trong sách đã viết rằng ông Ninh vô cùng cưng chiều con gái mình thì cô rất nghi ngờ, ông Ninh không phải cha ruột của cô đó!
Tim cô đập như trống đánh, cô cảm thấy lần này mình chết chắc rồi.
Cô sợ sệt nhìn Hoắc Bắc Thần, trong mắt Ninh Mông tràn ngập những giọt nước mắt long lanh, cô định giả bộ đáng thương vô tội để níu kéo sự thông cảm nhưng Hoắc Bắc Thần lại nhìn sang chỗ khác rồi bỏ đi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
So với ánh mắt phẫn nộ của Tề Sam, Hoắc Bắc Thần bình tĩnh hơn, tựa như là không nhìn thấy cô vậy.
Ninh Mông: ? ?
Thấy anh đã đi xa mà Ninh Mông còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Chuyện này chỉ như vậy mà qua thôi sao? Hay anh định về nhà rồi tính sổ cô?
Bả vai cô bị vỗ một cái, cô quay đầu lại thì thấy Ninh Văn Đào nói: “Mông Mông, sao con thấy cậu ta lại sợ hãi thế này?”
Ninh Mông: "Vậy cha không sợ anh ta sao?"
Ninh Văn Đào vỗ ngực, dõng dạc nói: “.... Sợ chứ!”
Ninh Mông: . . .
Ninh Văn Đào chậm rãi nói: “Người thủ đoạn tàn nhẫn như Hoắc Bắc Thần thì ai mà không sợ cậu ta chứ? Nhưng cha đã từng nói với con rồi, chỉ cần con không làm trái với lời hứa đó, không đụng vào ranh giới cuối cùng của Hoắc Bắc Thần thì cậu ta sẽ không làm gì con đâu.”
Lời hứa?
Ánh mắt Ninh Mông sáng rực, cô nhìn Ninh Văn Đào hỏi: “Lời hứa gì vậy cha? Mà ranh giới cuối cùng là gì cơ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro