Xuyên Thư: Nàng Dâu Mĩ Miều Chỉ Muốn Ôm Đùi Ông Xã
Tề Sam Đáng Thư...
2024-10-23 23:09:28
Ninh Mông bị dọa sợ.
Cô thấy con chó kia tiến đến càng ngày càng gần rồi trực tiếp nhào đến trước mặt cô, ngay sau đó cắn một cái vào. . . ống tay áo của cô!
Sau đó nó vụng về lắc đầu, trong miệng còn sủa "gâu gâu".
Ninh Mông: “?”
Con chó ngao Tây Tạng to lớn này đang làm nũng với cô hả?
Cô nuốt nước bọt, từ từ đưa tay ra nhẹ nhàng sờ đầu nó.
Chó ngao Tây Tạng bị sờ hai lần thì nằm hẳn xuống, ngoan ngoãn ngẩng đầu, vẫy đuôi lấy lòng.
Ninh Mông: . . .
Thấy nó không cắn người, Ninh Mông thả lỏng, cô vuốt ve lưng nó một cái rồi khâm phục nói: "Ngay cả một con chó săn Tây Tạng hung dữ như vậy cũng có thể thuần hóa thành một chú mèo nhỏ, nam thần thật lợi hại!"
Cô quay đầu lại thì thấy nét mặt như bị táo bón của Tề Sam.
Anh ta sợ hãi, giận dữ hét lên: "Đồ đàn bà ngốc nghếch, cô làm gì Tiểu Điềm Điềm vậy?"
Ninh Mông: “?”
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì chú chó bên cạnh thay đổi dáng vẻ tinh ranh vừa rồi, nhảy về phía trước, trực tiếp đè Tề Sam xuống đất.
Chân trước của nó giữ vai Tề Sam, nó há miệng rộng và gầm gừ: "Gâu!"
Hơi thở vừa nóng vừa tanh phả vào mặt Tề Sam, sắc mặt anh ta tái nhợt: "Tiểu Điềm Điềm! Là tao đây!"
"Gâu!"
Con chó không nhúc nhích, nó xoay người rồi đặt mông ngồi lên mặt Tề Sam, vẫy đuôi với Ninh Mông giống như là đang đợi cô khen ngợi.
Ninh Mông: “??”
Cô có cảm giác con chó này đang giúp cô trả thù, vì vậy cô thử hô lên: "Tiểu Điềm Điềm, thả anh ta ra."
Con chó nâng cái mông lên.
Tề Sam nhất thời mừng đến phát khóc, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Ninh Mông nói: "Nằm xuống."
Cái mông to lại đè xuống.
Tề Sam: . . .
"Đứng lên."
Tề Sam lại được thấy mặt trời lần nữa.
"Nằm xuống."
Tề Sam muốn khóc tới nơi.
Lặp lại mấy lần thì Ninh Mông chắc chắn con chó Tây Tạng này thật sự ngoan ngoãn nghe lời.
Chẳng qua là không biết tại sao nó lại ghét Tề Sam thôi.
Cuối cùng, cô bảo Tiểu Điềm Điềm thả Tề Sam ra.
Anh ta lảo đảo bò dậy, quần áo lộn xộn giống như một cô vợ nhỏ vừa bị bắt nạt, khóc sướt mướt chạy đi.
Ninh Mông: . . .
Ninh Mông đút đồ ăn cho con chó, chơi với nó một lúc thì cảm thấy mệt mỏi, cô sờ đầu con chó một cái: "Tiểu Điềm Điềm, tao muốn đi nghỉ ngơi, ngày mai lại đến tìm mày chơi nhé ~ "
Cô không nhìn thấy được bóng người cao lớn của Hoắc Bắc Thần đang đứng ở cửa sổ phòng sách tầng hai.
Cho đến khi cô trở lại biệt thự thì anh mới thu lại ánh mắt lạnh lùng.
-
Ninh Mông trở lại phòng ngủ, đúng lúc tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Cô nhấc máy, là Ninh Văn Đào gọi đến: "Mông Mông, hôm nay trong công ty có mấy người mới đến, ngoại hình cũng không tệ, con có muốn tới xem không?"
Nhà họ Ninh là công ty giải trí.
Ninh Mông mở miệng: ". . . Con không đi."
Ninh Văn Đào khuyên cô: "Con . . ."
Lời đang nói thì bị người khác chen vào, có người nói: "Giám đốc Ninh, hôm nay Lâm Thanh Bắc đề nghị muốn hủy bỏ hợp đồng với công ty . . ."
Lâm Thanh Bắc?
Ninh Mông ngẩn người một chút.
Cái tên này đã xuất hiện nhiều lần.
Cô vẫn cảm thấy quen thuộc, nhưng cũng không để ý. Cho đến khi nghe được hai chữ "hủy bỏ", cuối cùng cô cũng nhớ ra!!
Đây không phải là thiên vương tương lai sao?
Giọng Lâm Thanh Bắc rất đặc biệt, là một thiên tài âm nhạc, nhưng thật đáng tiếc khi anh ta ở công ty giải trí Nịnh Mông thì lại không được coi trọng.
Mà bước đầu tiên trong kế hoạch trả thù công ty giải trí Nịnh Mông của Tô Điềm Điềm chính là loại bỏ Lâm Thanh Bắc, khiến công ty bị mang tiếng chèn ép người mới.
Vì vậy không thể để cho Lâm Thanh Bắc hủy hợp đồng được!
Ninh Mông bất ngờ chen ngang: "Cha, bây giờ con sẽ tới công ty."
Cô thấy con chó kia tiến đến càng ngày càng gần rồi trực tiếp nhào đến trước mặt cô, ngay sau đó cắn một cái vào. . . ống tay áo của cô!
Sau đó nó vụng về lắc đầu, trong miệng còn sủa "gâu gâu".
Ninh Mông: “?”
Con chó ngao Tây Tạng to lớn này đang làm nũng với cô hả?
Cô nuốt nước bọt, từ từ đưa tay ra nhẹ nhàng sờ đầu nó.
Chó ngao Tây Tạng bị sờ hai lần thì nằm hẳn xuống, ngoan ngoãn ngẩng đầu, vẫy đuôi lấy lòng.
Ninh Mông: . . .
Thấy nó không cắn người, Ninh Mông thả lỏng, cô vuốt ve lưng nó một cái rồi khâm phục nói: "Ngay cả một con chó săn Tây Tạng hung dữ như vậy cũng có thể thuần hóa thành một chú mèo nhỏ, nam thần thật lợi hại!"
Cô quay đầu lại thì thấy nét mặt như bị táo bón của Tề Sam.
Anh ta sợ hãi, giận dữ hét lên: "Đồ đàn bà ngốc nghếch, cô làm gì Tiểu Điềm Điềm vậy?"
Ninh Mông: “?”
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì chú chó bên cạnh thay đổi dáng vẻ tinh ranh vừa rồi, nhảy về phía trước, trực tiếp đè Tề Sam xuống đất.
Chân trước của nó giữ vai Tề Sam, nó há miệng rộng và gầm gừ: "Gâu!"
Hơi thở vừa nóng vừa tanh phả vào mặt Tề Sam, sắc mặt anh ta tái nhợt: "Tiểu Điềm Điềm! Là tao đây!"
"Gâu!"
Con chó không nhúc nhích, nó xoay người rồi đặt mông ngồi lên mặt Tề Sam, vẫy đuôi với Ninh Mông giống như là đang đợi cô khen ngợi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Mông: “??”
Cô có cảm giác con chó này đang giúp cô trả thù, vì vậy cô thử hô lên: "Tiểu Điềm Điềm, thả anh ta ra."
Con chó nâng cái mông lên.
Tề Sam nhất thời mừng đến phát khóc, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Ninh Mông nói: "Nằm xuống."
Cái mông to lại đè xuống.
Tề Sam: . . .
"Đứng lên."
Tề Sam lại được thấy mặt trời lần nữa.
"Nằm xuống."
Tề Sam muốn khóc tới nơi.
Lặp lại mấy lần thì Ninh Mông chắc chắn con chó Tây Tạng này thật sự ngoan ngoãn nghe lời.
Chẳng qua là không biết tại sao nó lại ghét Tề Sam thôi.
Cuối cùng, cô bảo Tiểu Điềm Điềm thả Tề Sam ra.
Anh ta lảo đảo bò dậy, quần áo lộn xộn giống như một cô vợ nhỏ vừa bị bắt nạt, khóc sướt mướt chạy đi.
Ninh Mông: . . .
Ninh Mông đút đồ ăn cho con chó, chơi với nó một lúc thì cảm thấy mệt mỏi, cô sờ đầu con chó một cái: "Tiểu Điềm Điềm, tao muốn đi nghỉ ngơi, ngày mai lại đến tìm mày chơi nhé ~ "
Cô không nhìn thấy được bóng người cao lớn của Hoắc Bắc Thần đang đứng ở cửa sổ phòng sách tầng hai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho đến khi cô trở lại biệt thự thì anh mới thu lại ánh mắt lạnh lùng.
-
Ninh Mông trở lại phòng ngủ, đúng lúc tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Cô nhấc máy, là Ninh Văn Đào gọi đến: "Mông Mông, hôm nay trong công ty có mấy người mới đến, ngoại hình cũng không tệ, con có muốn tới xem không?"
Nhà họ Ninh là công ty giải trí.
Ninh Mông mở miệng: ". . . Con không đi."
Ninh Văn Đào khuyên cô: "Con . . ."
Lời đang nói thì bị người khác chen vào, có người nói: "Giám đốc Ninh, hôm nay Lâm Thanh Bắc đề nghị muốn hủy bỏ hợp đồng với công ty . . ."
Lâm Thanh Bắc?
Ninh Mông ngẩn người một chút.
Cái tên này đã xuất hiện nhiều lần.
Cô vẫn cảm thấy quen thuộc, nhưng cũng không để ý. Cho đến khi nghe được hai chữ "hủy bỏ", cuối cùng cô cũng nhớ ra!!
Đây không phải là thiên vương tương lai sao?
Giọng Lâm Thanh Bắc rất đặc biệt, là một thiên tài âm nhạc, nhưng thật đáng tiếc khi anh ta ở công ty giải trí Nịnh Mông thì lại không được coi trọng.
Mà bước đầu tiên trong kế hoạch trả thù công ty giải trí Nịnh Mông của Tô Điềm Điềm chính là loại bỏ Lâm Thanh Bắc, khiến công ty bị mang tiếng chèn ép người mới.
Vì vậy không thể để cho Lâm Thanh Bắc hủy hợp đồng được!
Ninh Mông bất ngờ chen ngang: "Cha, bây giờ con sẽ tới công ty."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro