Xuyên Thư: Nàng Dâu Mĩ Miều Chỉ Muốn Ôm Đùi Ông Xã
Thiên Vương Tươ...
2024-10-23 23:09:28
Ninh Mông ngồi ở phòng làm việc của chủ tịch, kiểm tra tin tức trên Internet. Cô phát hiện thế giới này có chút khác biệt so với thực tế.
Bởi vì tác giả đã viết tiểu thuyết từ mấy năm trước, cho nên thế giới này giống như thế giới cách đây mấy năm.
Ninh Mông có cảm giác giống như mình đang sống lại khoảng năm năm trước. Lúc đó, ngành công nghiệp phát sóng trực tiếp mới bắt đầu, douyin cũng chưa xuất hiện.
Ninh Mông đang ngồi xem xét thì Ninh Văn Đào tức giận đùng đùng đi vào.
Ông nới lỏng cà vạt, ngực phập phồng, ông cười khẩy: "Người mới thật là cứng rắn! Tài nguyên của công ty cũng không vừa ý, còn kiêu ngạo nói, nó sẽ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng! Hừ, khi nó kí hợp đồng, cha đã cho người điều tra nó rồi, xuất thân trong gia đình bình thường, nó làm sao bồi thường nổi con số hơn mười triệu chứ?"
Ninh Mông: ...
Lâm Thanh Bắc không trả nổi, nhưng công ty của Tô Điềm Điềm có thể!
Đó là phòng làm việc mà nam chính dành riêng cho cô ta, vốn lưu động rất dồi dào.
Ninh Mông đứng lên: "Để con thử."
Cô đi tới phòng họp nhỏ bên cạnh.
Lâm Thanh Bắc ngồi trước bản hủy hợp đồng với vẻ mặt kiêu căng. Sau khi cô bước vào cửa thì anh ta sốt ruột gõ lên bàn và nói, "Ký tên đi. Dù thế nào thì tôi cũng sẽ không ở lại đâu."
Anh ta rất cứng đầu.
Thấy anh ta như vậy thì Ninh Mông bĩu môi.
Từ trước đến nay, cô thích chu đáo, niềm nở đối xử với khách hàng, hai bên đều vui vẻ giải quyết vấn đề. Nhưng lúc này, Lâm Thanh Bắc như vậy... xem ra chỉ có thể dùng bạo lực!
Ninh Mông bắt chước dáng vẻ hời hợt, thô bạo của Hoắc Bắc Thần, cô nói: "Lâm Thanh Bắc, anh phải hiểu, là anh xin công ty hủy hợp đồng. Bây giờ tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết: Tôi – không - đồng - ý!"
Lâm Thanh Bắc nổi giận: "Cô!"
"Cô cái gì mà cô?" Cái miệng nhỏ nhắn của Ninh Mông giống như bắn súng liên thanh, "Bởi vì quan hệ của anh và tôi, công ty đã cho anh nhiều tài nguyên hơn so với những người khác, anh còn gì không hài lòng nữa? Nếu anh nhất định đòi hủy hợp đồng, được, vậy hẹn gặp anh ở tòa!"
Không phải là đại minh tinh thì sợ nhất chính là đụng chạm tới kiện tụng.
Lâm Thanh Bắc tự cảm thấy mình là một người mới, công ty sẽ để anh ta đi, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ như này.
Anh ta bực bội: "Tại sao cô giữ tôi lại?"
Ninh Mông buột miệng: "Bởi vì anh là Thiên vương tương lai, sẽ nổi tiếng trong giới giải trí. Tôi cũng đâu có ngốc, làm sao tôi có thể để anh đi?"
Lâm Thanh Bắc: “??”
Rõ ràng đang cãi nhau, sao đột nhiên lại bắt đầu khen anh ta?
Anh ta cau mày rồi dùng ánh mắt phức tạp nhìn Ninh Mông.
Trong ngành giải trí, rất nhiều người có tài, nhưng phần lớn cả đời không thể nổi lên.
Người phụ nữ này nói ra những lời kia, hoàn toàn là sự khẳng định không hề do dự.
Cô tin tưởng anh ta như vậy sao?
Lâm Thanh Bắc chưa bao giờ cảm nhận được sự chắc chắn như vậy.
Ninh Mông thấy anh ta không nói gì, dịu giọng: "Công ty đã quyết định sẽ cho anh tài nguyên tốt nhất. Tôi biết anh có ý định chuyển sang công ty điện ảnh Điềm Hinh, đối phương đã cho anh những điều kiện gì? Chúng tôi cũng sẽ đáp ứng anh!"
Lâm Thanh Bắc cười khẩy: "Bọn họ tìm Tiêu Dao Quân viết riêng cho tôi một bài hát, các cô có thể tìm được một người viết nhạc lợi hại hơn anh ta không?”
Tiêu Dao Quân là nhà soạn nhạc được nhiều người săn đón nhất trong hai năm gần đây, chỉ cần là ca khúc anh ta viết thì tất cả đều phổ biến.
Lâm Thanh Bắc chế giễu nhìn Ninh Mông thì lại thấy đôi mắt cô sáng lên: "Bài hát sao? Cái này đơn giản!"
Ninh Mông cầm bút ở bên cạnh lên, tùy ý rút ra một tờ giấy, hơi suy nghĩ một chút, sau đó trực tiếp viết lên.
Cô có một bài hát!
Những bài hát kinh điển trên các hiện tượng mạng xã hội, tùy ý lấy một bài cũng có thể khiến người ở thế giới này thán phục!
Bởi vì tác giả đã viết tiểu thuyết từ mấy năm trước, cho nên thế giới này giống như thế giới cách đây mấy năm.
Ninh Mông có cảm giác giống như mình đang sống lại khoảng năm năm trước. Lúc đó, ngành công nghiệp phát sóng trực tiếp mới bắt đầu, douyin cũng chưa xuất hiện.
Ninh Mông đang ngồi xem xét thì Ninh Văn Đào tức giận đùng đùng đi vào.
Ông nới lỏng cà vạt, ngực phập phồng, ông cười khẩy: "Người mới thật là cứng rắn! Tài nguyên của công ty cũng không vừa ý, còn kiêu ngạo nói, nó sẽ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng! Hừ, khi nó kí hợp đồng, cha đã cho người điều tra nó rồi, xuất thân trong gia đình bình thường, nó làm sao bồi thường nổi con số hơn mười triệu chứ?"
Ninh Mông: ...
Lâm Thanh Bắc không trả nổi, nhưng công ty của Tô Điềm Điềm có thể!
Đó là phòng làm việc mà nam chính dành riêng cho cô ta, vốn lưu động rất dồi dào.
Ninh Mông đứng lên: "Để con thử."
Cô đi tới phòng họp nhỏ bên cạnh.
Lâm Thanh Bắc ngồi trước bản hủy hợp đồng với vẻ mặt kiêu căng. Sau khi cô bước vào cửa thì anh ta sốt ruột gõ lên bàn và nói, "Ký tên đi. Dù thế nào thì tôi cũng sẽ không ở lại đâu."
Anh ta rất cứng đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy anh ta như vậy thì Ninh Mông bĩu môi.
Từ trước đến nay, cô thích chu đáo, niềm nở đối xử với khách hàng, hai bên đều vui vẻ giải quyết vấn đề. Nhưng lúc này, Lâm Thanh Bắc như vậy... xem ra chỉ có thể dùng bạo lực!
Ninh Mông bắt chước dáng vẻ hời hợt, thô bạo của Hoắc Bắc Thần, cô nói: "Lâm Thanh Bắc, anh phải hiểu, là anh xin công ty hủy hợp đồng. Bây giờ tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết: Tôi – không - đồng - ý!"
Lâm Thanh Bắc nổi giận: "Cô!"
"Cô cái gì mà cô?" Cái miệng nhỏ nhắn của Ninh Mông giống như bắn súng liên thanh, "Bởi vì quan hệ của anh và tôi, công ty đã cho anh nhiều tài nguyên hơn so với những người khác, anh còn gì không hài lòng nữa? Nếu anh nhất định đòi hủy hợp đồng, được, vậy hẹn gặp anh ở tòa!"
Không phải là đại minh tinh thì sợ nhất chính là đụng chạm tới kiện tụng.
Lâm Thanh Bắc tự cảm thấy mình là một người mới, công ty sẽ để anh ta đi, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ như này.
Anh ta bực bội: "Tại sao cô giữ tôi lại?"
Ninh Mông buột miệng: "Bởi vì anh là Thiên vương tương lai, sẽ nổi tiếng trong giới giải trí. Tôi cũng đâu có ngốc, làm sao tôi có thể để anh đi?"
Lâm Thanh Bắc: “??”
Rõ ràng đang cãi nhau, sao đột nhiên lại bắt đầu khen anh ta?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta cau mày rồi dùng ánh mắt phức tạp nhìn Ninh Mông.
Trong ngành giải trí, rất nhiều người có tài, nhưng phần lớn cả đời không thể nổi lên.
Người phụ nữ này nói ra những lời kia, hoàn toàn là sự khẳng định không hề do dự.
Cô tin tưởng anh ta như vậy sao?
Lâm Thanh Bắc chưa bao giờ cảm nhận được sự chắc chắn như vậy.
Ninh Mông thấy anh ta không nói gì, dịu giọng: "Công ty đã quyết định sẽ cho anh tài nguyên tốt nhất. Tôi biết anh có ý định chuyển sang công ty điện ảnh Điềm Hinh, đối phương đã cho anh những điều kiện gì? Chúng tôi cũng sẽ đáp ứng anh!"
Lâm Thanh Bắc cười khẩy: "Bọn họ tìm Tiêu Dao Quân viết riêng cho tôi một bài hát, các cô có thể tìm được một người viết nhạc lợi hại hơn anh ta không?”
Tiêu Dao Quân là nhà soạn nhạc được nhiều người săn đón nhất trong hai năm gần đây, chỉ cần là ca khúc anh ta viết thì tất cả đều phổ biến.
Lâm Thanh Bắc chế giễu nhìn Ninh Mông thì lại thấy đôi mắt cô sáng lên: "Bài hát sao? Cái này đơn giản!"
Ninh Mông cầm bút ở bên cạnh lên, tùy ý rút ra một tờ giấy, hơi suy nghĩ một chút, sau đó trực tiếp viết lên.
Cô có một bài hát!
Những bài hát kinh điển trên các hiện tượng mạng xã hội, tùy ý lấy một bài cũng có thể khiến người ở thế giới này thán phục!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro