Xuyên Thư: Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu Ngon
Nhà Cũ Có Linh...
Công tử gia
2024-09-17 00:58:01
Cẩn thận nghĩ lại, nguyện vọng lúc trước của cô cũng chỉ là muốn được tự do tài chính mua một cái viện lớn, sau đó mỗi ngày trồng hoa nấu ăn, sau đó chính là phát sóng trực tiếp, thành lập dây chuyền sản xuất thương hiệu của riêng mình.
Trước mắt là không thể phát sóng trực tiếp, xây dựng dây chuyền sản xuất cũng có thể chờ đợi.
Hiện tại đã có một cái viện lớn.
Thời Nhiễm nhìn màu xanh của cỏ hoang trong viện…
Từ từ thu dọn tứ hợp viện này hình như cũng rất có cảm giác thành tựu.
Hơn nữa, thời gian này Thời Nhiễm cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không có gì không tốt, dù sao cuộc sống livestream cũng có hơi khép kín, bây giờ bày sạp, cuộc sống sinh hoạt hằng ngày cũng rất thú vị.
Thời Nhiễm lập tức đưa ra quyết định.
Từ từ tích góp tiền, mỗi tháng tích góp được hai lăm nghìn đồng, nếu có dư tiền thì để dành rồi từ từ thu dọn căn nhà rách nát trước mắt này.
Chưa kể, thừa dịp thời gian mùa xuân này, trước tiên phải dọn sạch cỏ dại trong viện, để đỡ lúc thời tiết nóng lên trong viện sẽ đầy muỗi.
****
Thời Nhiễm có một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau thức dậy đã hơn bảy giờ.
Cô cũng lười làm bữa sáng nữa, nhìn thấy bên ngoài ở một quán nhỏ có người bán trà dầu bánh quai chèo thì ôm chén của mình đi mua một chén.
Ấm trà dầu thật lớn, chủ quán hạ thấp miệng ấm rồi đổ ra hơn nửa chén trà dầu, đáy chén đặt hai khúc bánh quai chèo, bánh quai chèo xốp giòn khi ngâm trong trà dầu sẽ từ từ trở nên mềm dẻo, hương hạnh nhân bên trong trà dầu, kèm theo đậu phộng và vừng giòn tan, tổ hợp lại trở thành một loại hương vị kỳ diệu.
Thời Nhiễm ôm chén của mình trở về phòng, trà dầu nóng hổi tê dại xuống bụng lập tức làm cho cô cảm thấy quyết định tối hôm qua của mình vô cùng chính xác.
Trà dầu chính thống như vậy rất hiếm thấy, đi nơi khác còn có thể ăn được nữa sao?
Vội vàng ăn qua bữa sáng, Thời Nhiễm chuẩn bị đi chợ, cô giống như mỗi một ông cụ bà lão đi ra trong ngõ nhỏ, trong tay kéo một chiếc giỏ mua đồ ăn có gắn bánh xe, ngâm nga khúc nhạc nhỏ rồi đi đến chợ gần đó.
Qua cầu Kim Định không bao xa, Thời Nhiễm nhìn thấy rất nhiều ông cụ bà cụ hôm nay cũng không mang theo xe đẩy đi chợ, mà trong tay lại xách theo túi đi về một hướng.
Thì ra hôm nay là mười lăm, lúc này Thời Nhiễm mới nhớ ra gần đây có một cái miếu.
Có rất nhiều miếu ở Tứ Cửu Thành, cũng không phải tất cả đều được thờ cúng, lúc trước Thời Nhiễm còn nghe nói ở đây còn có một cái miếu thờ Cẩu Thần. Dạo quanh bên ngoài Tứ Cửu Thành, người ta không thể phân biệt được vị thần nào đang được cúng trong một bàn thờ nhỏ.
Thời Nhiễm đi dạo một vòng trong chợ, lúc đi ra trong tay xách theo một cái túi lớn, bên trong chứa mấy con cá trích đã xử lý.
Thời Nhiễm cảm thấy lúc trước đã ăn canh chay hai ngày, hôm nay dù có thế nào cô cũng phải nhìn thấy một chút thức ăn mặn.
Còn mua thịt ba chỉ về, hôm nay cô chuẩn bị làm một món sốt thịt lợn, trên quầy hàng chỉ bán mì xào vẫn là hơi đơn bạc, buổi tối Thời Nhiễm chuẩn bị sẽ thêm một loại thức ăn khác.
Mì xào nước sốt thịt!
Lúc xách thịt lợn đi ngang qua cổng miếu, Thời Nhiễm lặng lẽ đặt thịt vào trong.
Cho dù trước kia lại là một người theo chủ nghĩa duy vật, trải qua lần xuyên thư này, cô cũng cảm thấy mình cũng cần phải kính nể một chút.
Lúc về nhà, Thời Nhiễm bận rộn hầm canh cá trích, lại làm thêm mấy lọ dầu ớt.
Dầu ớt của cô cũng là công thức của cô tự làm, chỉ riêng ớt đã phải sử dụng mấy loại. Mấy ngày hôm trước, mẻ dầu ớt đầu tiên không được hoàn hảo vì không có đủ hai loại ớt.
May mắn thay, ngày hôm nay cô đã tìm thấy hai loại ớt này trên thị trường, hương vị lần này của dầu ớt sẽ phong phú hơn.
Nhưng chờ đến khi Thời Nhiễm cất dầu ớt đã chuẩn bị xong vào tủ lạnh, cô mới phát hiện có gì đó không ổn.
Bởi vì hôm qua còn lại một ít canh đậu xanh, cho nên cô đã đặt canh đậu xanh vào trong tủ lạnh, nghĩ rằng buổi trưa hôm nay có thể lấy ra ăn.
Cô nhớ rõ mình đã để tất cả canh đậu xanh vào một cái bát nhỏ, phía trên còn đậy một cái nắp nhỏ.
Nhưng bây giờ chỉ có một cái bát nhỏ trống không trong tủ lạnh…
Thời Nhiễm chỉ cảm thấy trong phòng đột nhiên mát lạnh…
Cô sống trong cái tứ hợp viện này, bởi vì cũng đủ lớn cho nên ngay cả hàng xóm cũng không có lấy một người. Tới nơi này gần một tuần, cô cũng không đi xung quanh gặp bất cứ ai, ngoại trừ ngẫu nhiên gặp được dì Vương đeo găng tay màu đỏ, cô cũng không biết người nào.
Ai có thể chạy đến nhà cô uống chén canh đậu xanh!
Lúc này Thời Nhiễm đột nhiên nhớ tới lúc trước dì Vương đã nói một ít lời.
"Gần đây có người thích nói lung tung, con đừng để trong lòng ha, đây là thời đại gì rồi mà còn nói cái gì phong thủy nữa."
"Ngôi nhà này của con lớn như vậy lại có thể giữ gìn lâu như thế, mọi người đều nói nhà cũ đều có linh, làm sao có thể nói phong thủy không tốt."
......
Thời Nhiễm hoài nghi bản thân, Trại Linh nằm sấp trên đầu thú ở mái hiên, trên thân thể nho nhỏ mặc bộ quần áo rách nát.
Hừ, bây giờ loài người thật sự là không chú ý, đã vào ở rồi, cũng không biết cung cấp cho anh chút đồ vật, còn muốn tự anh đi lấy.
Trại Linh liếm liếm khóe miệng, có điều nể tình tay nghề của cô không tồi, anh cũng không thèm so đo với cô.
Hơn nữa tối hôm qua anh còn nghe được tâm tư của người kia, cô nói, cô muốn sửa mái nhà và sửa nhà cho anh…
Nghĩ đến đây, Trại Linh vui vẻ trở mình ở trên mái hiên.
Trước mắt là không thể phát sóng trực tiếp, xây dựng dây chuyền sản xuất cũng có thể chờ đợi.
Hiện tại đã có một cái viện lớn.
Thời Nhiễm nhìn màu xanh của cỏ hoang trong viện…
Từ từ thu dọn tứ hợp viện này hình như cũng rất có cảm giác thành tựu.
Hơn nữa, thời gian này Thời Nhiễm cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không có gì không tốt, dù sao cuộc sống livestream cũng có hơi khép kín, bây giờ bày sạp, cuộc sống sinh hoạt hằng ngày cũng rất thú vị.
Thời Nhiễm lập tức đưa ra quyết định.
Từ từ tích góp tiền, mỗi tháng tích góp được hai lăm nghìn đồng, nếu có dư tiền thì để dành rồi từ từ thu dọn căn nhà rách nát trước mắt này.
Chưa kể, thừa dịp thời gian mùa xuân này, trước tiên phải dọn sạch cỏ dại trong viện, để đỡ lúc thời tiết nóng lên trong viện sẽ đầy muỗi.
****
Thời Nhiễm có một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau thức dậy đã hơn bảy giờ.
Cô cũng lười làm bữa sáng nữa, nhìn thấy bên ngoài ở một quán nhỏ có người bán trà dầu bánh quai chèo thì ôm chén của mình đi mua một chén.
Ấm trà dầu thật lớn, chủ quán hạ thấp miệng ấm rồi đổ ra hơn nửa chén trà dầu, đáy chén đặt hai khúc bánh quai chèo, bánh quai chèo xốp giòn khi ngâm trong trà dầu sẽ từ từ trở nên mềm dẻo, hương hạnh nhân bên trong trà dầu, kèm theo đậu phộng và vừng giòn tan, tổ hợp lại trở thành một loại hương vị kỳ diệu.
Thời Nhiễm ôm chén của mình trở về phòng, trà dầu nóng hổi tê dại xuống bụng lập tức làm cho cô cảm thấy quyết định tối hôm qua của mình vô cùng chính xác.
Trà dầu chính thống như vậy rất hiếm thấy, đi nơi khác còn có thể ăn được nữa sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vội vàng ăn qua bữa sáng, Thời Nhiễm chuẩn bị đi chợ, cô giống như mỗi một ông cụ bà lão đi ra trong ngõ nhỏ, trong tay kéo một chiếc giỏ mua đồ ăn có gắn bánh xe, ngâm nga khúc nhạc nhỏ rồi đi đến chợ gần đó.
Qua cầu Kim Định không bao xa, Thời Nhiễm nhìn thấy rất nhiều ông cụ bà cụ hôm nay cũng không mang theo xe đẩy đi chợ, mà trong tay lại xách theo túi đi về một hướng.
Thì ra hôm nay là mười lăm, lúc này Thời Nhiễm mới nhớ ra gần đây có một cái miếu.
Có rất nhiều miếu ở Tứ Cửu Thành, cũng không phải tất cả đều được thờ cúng, lúc trước Thời Nhiễm còn nghe nói ở đây còn có một cái miếu thờ Cẩu Thần. Dạo quanh bên ngoài Tứ Cửu Thành, người ta không thể phân biệt được vị thần nào đang được cúng trong một bàn thờ nhỏ.
Thời Nhiễm đi dạo một vòng trong chợ, lúc đi ra trong tay xách theo một cái túi lớn, bên trong chứa mấy con cá trích đã xử lý.
Thời Nhiễm cảm thấy lúc trước đã ăn canh chay hai ngày, hôm nay dù có thế nào cô cũng phải nhìn thấy một chút thức ăn mặn.
Còn mua thịt ba chỉ về, hôm nay cô chuẩn bị làm một món sốt thịt lợn, trên quầy hàng chỉ bán mì xào vẫn là hơi đơn bạc, buổi tối Thời Nhiễm chuẩn bị sẽ thêm một loại thức ăn khác.
Mì xào nước sốt thịt!
Lúc xách thịt lợn đi ngang qua cổng miếu, Thời Nhiễm lặng lẽ đặt thịt vào trong.
Cho dù trước kia lại là một người theo chủ nghĩa duy vật, trải qua lần xuyên thư này, cô cũng cảm thấy mình cũng cần phải kính nể một chút.
Lúc về nhà, Thời Nhiễm bận rộn hầm canh cá trích, lại làm thêm mấy lọ dầu ớt.
Dầu ớt của cô cũng là công thức của cô tự làm, chỉ riêng ớt đã phải sử dụng mấy loại. Mấy ngày hôm trước, mẻ dầu ớt đầu tiên không được hoàn hảo vì không có đủ hai loại ớt.
May mắn thay, ngày hôm nay cô đã tìm thấy hai loại ớt này trên thị trường, hương vị lần này của dầu ớt sẽ phong phú hơn.
Nhưng chờ đến khi Thời Nhiễm cất dầu ớt đã chuẩn bị xong vào tủ lạnh, cô mới phát hiện có gì đó không ổn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì hôm qua còn lại một ít canh đậu xanh, cho nên cô đã đặt canh đậu xanh vào trong tủ lạnh, nghĩ rằng buổi trưa hôm nay có thể lấy ra ăn.
Cô nhớ rõ mình đã để tất cả canh đậu xanh vào một cái bát nhỏ, phía trên còn đậy một cái nắp nhỏ.
Nhưng bây giờ chỉ có một cái bát nhỏ trống không trong tủ lạnh…
Thời Nhiễm chỉ cảm thấy trong phòng đột nhiên mát lạnh…
Cô sống trong cái tứ hợp viện này, bởi vì cũng đủ lớn cho nên ngay cả hàng xóm cũng không có lấy một người. Tới nơi này gần một tuần, cô cũng không đi xung quanh gặp bất cứ ai, ngoại trừ ngẫu nhiên gặp được dì Vương đeo găng tay màu đỏ, cô cũng không biết người nào.
Ai có thể chạy đến nhà cô uống chén canh đậu xanh!
Lúc này Thời Nhiễm đột nhiên nhớ tới lúc trước dì Vương đã nói một ít lời.
"Gần đây có người thích nói lung tung, con đừng để trong lòng ha, đây là thời đại gì rồi mà còn nói cái gì phong thủy nữa."
"Ngôi nhà này của con lớn như vậy lại có thể giữ gìn lâu như thế, mọi người đều nói nhà cũ đều có linh, làm sao có thể nói phong thủy không tốt."
......
Thời Nhiễm hoài nghi bản thân, Trại Linh nằm sấp trên đầu thú ở mái hiên, trên thân thể nho nhỏ mặc bộ quần áo rách nát.
Hừ, bây giờ loài người thật sự là không chú ý, đã vào ở rồi, cũng không biết cung cấp cho anh chút đồ vật, còn muốn tự anh đi lấy.
Trại Linh liếm liếm khóe miệng, có điều nể tình tay nghề của cô không tồi, anh cũng không thèm so đo với cô.
Hơn nữa tối hôm qua anh còn nghe được tâm tư của người kia, cô nói, cô muốn sửa mái nhà và sửa nhà cho anh…
Nghĩ đến đây, Trại Linh vui vẻ trở mình ở trên mái hiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro