Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Chiến Thần, Em...
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Mặt trời nóng bỏng, ruộng ngô mênh mông vô bờ, lóng lánh ánh vàng.
Khương Vãn Đồng nào đã từng làm việc này bao giờ, ngay cả thấy cô cũng chưa từng thấy ruộng ngô nào lớn như vậy.
Hết lần này tới lần khác, trong nguyên tác, cô còn là một người bị gia đình bức ép thành giỏi việc đồng áng.
Hệt như một trò đùa, nhổ cỏ, ươm mạ, một mình cô có thể làm xong hai mẫu đất.
Cô học theo người xung quanh, vạch lá ngô ra, ánh mặt trời ấm áp thuận theo khe hở loang lổ rơi xuống người cô.
Từng hạt bụi nhỏ li ti tràn ngập trong không trung, không khí như cũng mang theo hơi nóng, khiến người ta cảm thấy khó thở.
Cô bị mặt trời chiếu rọi, cả người nóng bức, còn bị lá cây ngô cứa vào cổ, ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Lòng bàn tay cũng bị mài thành vừa đau vừa đỏ.
Người xung quanh đều nhanh nhẹn bẻ được một đống ngô rồi, cô còn chưa dịch khỏi mảnh đất ban đầu.
Từ Hà không nhịn được sốt ruột, đi tới hỏi:
“Con cởi áo ngoài ra rồi ra sức bẻ ngô đi, sao còn đứng đó nữa?”
Người xung quanh đồng loạt nhìn tới, Khương Vãn Đồng là kiểu người có dang nắng cũng không đen, nhưng dang nắng lâu da sẽ rất rát nha.
Cho nên vì tránh nắng, cô còn cố ý mặc áo tay dài, bên trong là áo ngắn tay, có cởi áo ngoài ra hay không cũng không vấn đề gì.
Thế là cô chầm chậm cởi áo ngoài ra.
Từ Hà có thể nhịn đau đồng ý bỏ ra nhiều tiền như vậy cũng vì nhìn trúng khả năng làm việc xuất sắc của Khương Vãn Đồng. Bà bước lên, vừa cởi nút áo vừa nói:
“Trước đây con làm việc có bao giờ mặc áo này đâu? Chắc chắn là cái áo này làm chậm trễ công việc, để mẹ cởi giúp con, tranh thủ làm đi.”
Một giây sau, mấy nông phụ xung quanh nhìn mà trợn tròn mắt. Chỉ thấy vóc dáng Khương Vãn Đồng quá đẫy đà, áo ngắn tay như dán chặt vào đường cong trên cơ thể cô, có lồi có lõm.
Bộ ngực đầy đặn khiến đường vân áo như muốn biến dạng, mà phần eo thì nhỏ tới mức một tay cũng có thể nắm hết.
Từ Hà cứng người, nhìn nhìn cái áo ngoài, định mặc lên lại cho con dâu. Nhưng thấy Khương Vãn Đồng vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục bẻ ngô, tốc độ nhanh hơn vài phần thật, bà lại từ bỏ suy nghĩ mặc áo vào lại.
Mấy nông phụ xung quanh chú ý tới Khương Vãn Đồng, cười ha hả bàn tán:
“A Hà, Chiến Thần có bản lĩnh thật, lúc trước còn không thấy có gì đáng xem, hiện tại mới kết hôn một đêm đã thành như vậy.”
“Xem ra con trai bà cũng rất ra sức nha, đoán chừng cháu trai bà cũng xuất hiện luôn rồi.”
“Đều nói phụ nữ được đàn ông thương yêu là xinh đẹp nhất, chẳng phải ở đây đã có minh chứng sống rồi sao? Bà nhìn xem, đẹp như thành một người khác hẳn vậy.”
“Đúng thế, trông Chiến Thần lạnh lùng đơn thuần, còn nói không thích Khương Vãn Đồng, nhưng đoán chừng tối hôm qua hắn đã yêu thương Vãn Đồng rất nhiều.”
Mà tâm tư của Khương Vãn Đồng cũng bay ngược trở lại đêm hôm qua. Đúng là đêm qua hắn “thương yêu” cô không ít thật, lúc đầu còn không cởi áo cho cô, chỉ chuẩn bị tụt quần làm đại.
Khương Vãn Đồng nào đã từng làm việc này bao giờ, ngay cả thấy cô cũng chưa từng thấy ruộng ngô nào lớn như vậy.
Hết lần này tới lần khác, trong nguyên tác, cô còn là một người bị gia đình bức ép thành giỏi việc đồng áng.
Hệt như một trò đùa, nhổ cỏ, ươm mạ, một mình cô có thể làm xong hai mẫu đất.
Cô học theo người xung quanh, vạch lá ngô ra, ánh mặt trời ấm áp thuận theo khe hở loang lổ rơi xuống người cô.
Từng hạt bụi nhỏ li ti tràn ngập trong không trung, không khí như cũng mang theo hơi nóng, khiến người ta cảm thấy khó thở.
Cô bị mặt trời chiếu rọi, cả người nóng bức, còn bị lá cây ngô cứa vào cổ, ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Lòng bàn tay cũng bị mài thành vừa đau vừa đỏ.
Người xung quanh đều nhanh nhẹn bẻ được một đống ngô rồi, cô còn chưa dịch khỏi mảnh đất ban đầu.
Từ Hà không nhịn được sốt ruột, đi tới hỏi:
“Con cởi áo ngoài ra rồi ra sức bẻ ngô đi, sao còn đứng đó nữa?”
Người xung quanh đồng loạt nhìn tới, Khương Vãn Đồng là kiểu người có dang nắng cũng không đen, nhưng dang nắng lâu da sẽ rất rát nha.
Cho nên vì tránh nắng, cô còn cố ý mặc áo tay dài, bên trong là áo ngắn tay, có cởi áo ngoài ra hay không cũng không vấn đề gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế là cô chầm chậm cởi áo ngoài ra.
Từ Hà có thể nhịn đau đồng ý bỏ ra nhiều tiền như vậy cũng vì nhìn trúng khả năng làm việc xuất sắc của Khương Vãn Đồng. Bà bước lên, vừa cởi nút áo vừa nói:
“Trước đây con làm việc có bao giờ mặc áo này đâu? Chắc chắn là cái áo này làm chậm trễ công việc, để mẹ cởi giúp con, tranh thủ làm đi.”
Một giây sau, mấy nông phụ xung quanh nhìn mà trợn tròn mắt. Chỉ thấy vóc dáng Khương Vãn Đồng quá đẫy đà, áo ngắn tay như dán chặt vào đường cong trên cơ thể cô, có lồi có lõm.
Bộ ngực đầy đặn khiến đường vân áo như muốn biến dạng, mà phần eo thì nhỏ tới mức một tay cũng có thể nắm hết.
Từ Hà cứng người, nhìn nhìn cái áo ngoài, định mặc lên lại cho con dâu. Nhưng thấy Khương Vãn Đồng vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục bẻ ngô, tốc độ nhanh hơn vài phần thật, bà lại từ bỏ suy nghĩ mặc áo vào lại.
Mấy nông phụ xung quanh chú ý tới Khương Vãn Đồng, cười ha hả bàn tán:
“A Hà, Chiến Thần có bản lĩnh thật, lúc trước còn không thấy có gì đáng xem, hiện tại mới kết hôn một đêm đã thành như vậy.”
“Xem ra con trai bà cũng rất ra sức nha, đoán chừng cháu trai bà cũng xuất hiện luôn rồi.”
“Đều nói phụ nữ được đàn ông thương yêu là xinh đẹp nhất, chẳng phải ở đây đã có minh chứng sống rồi sao? Bà nhìn xem, đẹp như thành một người khác hẳn vậy.”
“Đúng thế, trông Chiến Thần lạnh lùng đơn thuần, còn nói không thích Khương Vãn Đồng, nhưng đoán chừng tối hôm qua hắn đã yêu thương Vãn Đồng rất nhiều.”
Mà tâm tư của Khương Vãn Đồng cũng bay ngược trở lại đêm hôm qua. Đúng là đêm qua hắn “thương yêu” cô không ít thật, lúc đầu còn không cởi áo cho cô, chỉ chuẩn bị tụt quần làm đại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro