Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi

Không Cần Nghe...

Trà Trà Nịnh Mông

2024-09-01 11:00:12

Khương Vãn Đồng vươn bàn tay trắng nõn của mình ra, để lộ lòng bàn tay đã đỏ bừng bừng:

“Anh nhìn xem, tay tôi bị cọ đỏ ửng lên rồi. Hơn nữa cha nói tôi mắn đẻ, có khi hiện tại trong bụng đã có gì đó rồi, làm nặng như vậy cũng không biết có tổn thương thân thể không.”

Gương mặt tuấn tú của Hoắc Chiến Thần đỏ ửng lên, ánh mắt nhìn xuống bụng vợ, hiển nhiên hắn không tin mấy lời kiểu làm việc nhiều sẽ tổn thương thân thể.

Nhưng đêm qua hai người làm không ít lần, huống chi hắn còn bắn vào, tỉ lệ mang thai thật sự cao… Cho nên hắn không thể bạc đãi con ruột của mình được.

Trong lòng nghĩ rõ ràng nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt bình tĩnh, chỉ gật đầu nói: “Đi về cẩn thận một chút.”

Khương Vãn Đồng vui sướng hẳn lên, cánh môi cũng hơi cong lên, nói: “Vậy trong nhà có đồ gì không? Cứ về nhà nằm cũng không tốt lắm, để tôi nấu cơm cho mọi người ăn đi.”

Hoắc Chiến Thần vặt lá ngô xuống, không mặn không nhạt nói: “Sáng sớm cha tôi đã đi mượn, hẳn đã để ở trong bếp.”

Khương Vãn Đồng đang định xoay người rời đi, đúng lúc này, Từ Hà thở hổn hển đi tới hô lên:

“Sức lực của cô đi đâu hết rồi? Để lại ở nhà mẹ đẻ hết rồi hay sao? Vừa tới nhà chúng tôi đã không làm việc được. Có vậy cũng không làm được?”

“Còn đang hi vọng cô làm lụng kiếm điểm lao động bù lại 300 đồng tiền lễ hỏi đây, cô không làm thì ai làm?”

“Đừng giả vờ giả vịt nữa, trước đây một mình cô có thể vặt được hai mẫu ngô, Chiến Thần đã phải làm mảnh ruộng của nó, giờ còn làm cả mảnh của cô nữa, nó không biết mệt là gì hay sao?”

Khương Vãn Đồng muốn nói tay mình đau quá, không vặt nổi, nhưng tưởng tượng tới vào niên đại này, mẹ chồng mới là người quán xuyến gia đình, chắc chắn bà ấy sẽ nói cô già mồm cãi láo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mắt cô đỏ ngầu, trong lòng thầm than xui xẻo, tự dưng lại xuyên tới cái niên đại này.

Trước mắt không thể kinh thương, không thể thi đại học, trong nhà lại có người chồng hung hăng suốt ngày cứ muốn trị cô cùng với người mẹ chồng cũng hung hãn.

Còn có vố số việc nhà nông làm mãi không hết, hết lần này tới lần khác cô còn không phải nguyên chủ, không biết làm việc…

Đúng là mệt chết người ta rồi… Cô nhớ điều hòa, nhớ dưa hấu…

Từ Hà thúc giục: “Tranh thủ làm việc đi, cả nhà chúng ta cùng ra sức, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày trả được hết nợ thôi.”

Khương Vãn Đồng không lên tiếng nữa, yên lặng vặt ngô.

Nhưng chỉ chớp mắt sau, một bóng người cao lớn đã kề sát vào sau lưng cô, túm cổ áo cô kéo cô rời xa gốc ngô một đoạn:

“Về nhà chờ đi.”

Giọng nói vẫn thanh lãnh cứng rắn như trước, nhưng khóe môi Khương Vãn Đồng lại không chịu khống chế mà cong lên, đôi mắt cũng sáng rực.

“Nhưng mẹ kêu em vặt ngô, giờ mà về không tốt lắm đâu.”

Hoắc Chiến Thần chỉ liếc cô một cái, còn không nhìn thẳng, nghiêm túc làm công việc trong tay: “Không cần nghe bà ấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi

Số ký tự: 0