Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Một Đêm Triền Miên
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Mặc dù sắp phải làm chuyện thân mật nhất với cô, nhưng Hoắc Chiến Thần không hề có ý muốn dỗ dành cô chút nào.
Đau…
Đau như bị đao chém rìu đục.
Nước mắt như trân châu đứt dây chảy hoài không ngừng, cô bị đau mà khóc nức nở thành tiếng.
Nước mắt rơi xuống cánh tay đang đè hai bên đầu cô của Hoắc Chiến Thần, xúc cảm lạnh lẽo ướt át tưới tắt tình dục đang dần dâng trào trong lòng hắn.
Gương mặt anh tuấn ửng đỏ, đáy mắt cũng trở nên thanh lãnh, trong cổ họng tràn ra một tiếng xì khẽ.
Không phải cô không thể thủ thân như ngọc vì Liễu Thanh Thư, hiện tại lại sợ hắn ghét bỏ không muốn cô nên khổ sở bật khóc chứ?
Cảm giác đau đớn dần bị tê dại chiếm cứ. Trong lúc ý loạn tình mê, đuôi mắt Khương Vãn Đồng đỏ ửng lên, trong mắt lộ ra sóng nước mê ly.
Cô ôm lấy cổ Hoắc Chiến Thần, ngửa đầu hôn lên môi hắn.
Hai cánh môi chạm nhau, tựa như thiên lôi động địa hỏa, cuối cùng biến thành nụ hôn sâu dính chặt không thể tách rời.
Hồi lâu sau, trong đầu như có tia sáng trắng lóe lên, Hoắc Chiến Thần dừng động tác, con ngươi đầy rẫy tình dục đột nhiên trở nên lạnh băng, nghiêng đầu tránh đi.
Lúc này hắn mới nhớ tới chuyện giữa Khương Vãn Đồng với Liễu Thanh Thư, tuy cô vẫn còn nguyên vẹn, nhưng lúc cô bỏ thuốc Liễu Thanh Thư mà chưa bị bắt, dựa vào dáng vẻ thèm chết Liễu Thanh Thư của cô, chắc chắn hai người đã làm không ít trò.
Khương Vãn Đồng vẫn còn hoảng hốt, cô vốn tưởng thế này đã có thể tính là kết thúc, nhưng thân thể nóng cháy phía sau lại dán lên.
Hắn như không biết thỏa mãn, làm hết lần này tới lần khác.
Bóng đêm dần sâu hơn, vào niên đại không bị ô nhiễm, sao trên bầu trời sáng rực rỡ, hệt như chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới.
Khương Vãn Đồng cũng không biết kết thúc lúc nào, cả người thấm đẫm mồ hôi, rít rịt khó chịu, bụng dưới còn tê dại chết lặng, đại não hỗn độn đã không cách nào chịu đựng nổi.
Cô hữu khí vô lực mặc quần áo vào, đôi mắt ửng đỏ.
Tên súc sinh này, rõ ràng hắn cố ý nhắm vào cô, chỉ thiếu điều làm cô tới chết, sau này nhất định cô sẽ đòi lại món nợ hôm nay.
Hoắc Chiến Thần cũng đã giảm bớt tình dục, đôi mắt đen kịt khôi phục vẻ thanh lãnh. Hắn tự mặc quần áo lại, sau đó ôm gối đầu bước ra khỏi p hòng.
Khương Vãn Đồng thấy thế lại càng tức hơn, khàn giọng nói: “Này…”
Chưa đợi cô nói xong, Hoắc Chiến Thần đã dừng bước, cứng rắn nói:
“Sau này tôi ngủ trong phòng cha tôi, cô ngủ cùng với mẹ tôi, đừng nên có ý đồ gì.”
Khương Vãn Đồng cắn răng, giọng nói mềm mại mang theo tức giận:
“Anh thích ngủ với ai kệ anh, liên quan gì tới tôi? Tôi muốn nói là, có thể bưng cho tôi bát nước, lấy cho tôi ít đồ ăn không?”
“Anh cũng không thể vừa kéo quần lên đã không nhận nợ chứ? Hiện tại tôi bị anh chơi muốn mất đi nửa cái mạng rồi.”
Hoắc Chiến Thần liếc sang, thả gối đầu xuống rồi đi ra ngoài. Khi trở về, trong tay hắn chỉ bưng một bát nước giếng.
Khương Vãn Đồng uống một hớp, nước trong veo mát mẻ, ngay cả nước khoáng trong cuộc sống hiện thực cũng không ngon bằng nước giếng này.
Cô khôi phục được chút sức lực, giọng cũng mềm mại hơn không ít: “Tôi còn muốn ăn nữa, rất đói.”
“Còn đòi ăn, trong nhà không có lấy một xu, ngay cả khoai tây trong hầm với rau xanh trong vườn cũng bị mang đi làm tiệc rượu hết rồi, hơn nữa đêm cô kêu tôi đi đâu trộm về cho cô?”
Đau…
Đau như bị đao chém rìu đục.
Nước mắt như trân châu đứt dây chảy hoài không ngừng, cô bị đau mà khóc nức nở thành tiếng.
Nước mắt rơi xuống cánh tay đang đè hai bên đầu cô của Hoắc Chiến Thần, xúc cảm lạnh lẽo ướt át tưới tắt tình dục đang dần dâng trào trong lòng hắn.
Gương mặt anh tuấn ửng đỏ, đáy mắt cũng trở nên thanh lãnh, trong cổ họng tràn ra một tiếng xì khẽ.
Không phải cô không thể thủ thân như ngọc vì Liễu Thanh Thư, hiện tại lại sợ hắn ghét bỏ không muốn cô nên khổ sở bật khóc chứ?
Cảm giác đau đớn dần bị tê dại chiếm cứ. Trong lúc ý loạn tình mê, đuôi mắt Khương Vãn Đồng đỏ ửng lên, trong mắt lộ ra sóng nước mê ly.
Cô ôm lấy cổ Hoắc Chiến Thần, ngửa đầu hôn lên môi hắn.
Hai cánh môi chạm nhau, tựa như thiên lôi động địa hỏa, cuối cùng biến thành nụ hôn sâu dính chặt không thể tách rời.
Hồi lâu sau, trong đầu như có tia sáng trắng lóe lên, Hoắc Chiến Thần dừng động tác, con ngươi đầy rẫy tình dục đột nhiên trở nên lạnh băng, nghiêng đầu tránh đi.
Lúc này hắn mới nhớ tới chuyện giữa Khương Vãn Đồng với Liễu Thanh Thư, tuy cô vẫn còn nguyên vẹn, nhưng lúc cô bỏ thuốc Liễu Thanh Thư mà chưa bị bắt, dựa vào dáng vẻ thèm chết Liễu Thanh Thư của cô, chắc chắn hai người đã làm không ít trò.
Khương Vãn Đồng vẫn còn hoảng hốt, cô vốn tưởng thế này đã có thể tính là kết thúc, nhưng thân thể nóng cháy phía sau lại dán lên.
Hắn như không biết thỏa mãn, làm hết lần này tới lần khác.
Bóng đêm dần sâu hơn, vào niên đại không bị ô nhiễm, sao trên bầu trời sáng rực rỡ, hệt như chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới.
Khương Vãn Đồng cũng không biết kết thúc lúc nào, cả người thấm đẫm mồ hôi, rít rịt khó chịu, bụng dưới còn tê dại chết lặng, đại não hỗn độn đã không cách nào chịu đựng nổi.
Cô hữu khí vô lực mặc quần áo vào, đôi mắt ửng đỏ.
Tên súc sinh này, rõ ràng hắn cố ý nhắm vào cô, chỉ thiếu điều làm cô tới chết, sau này nhất định cô sẽ đòi lại món nợ hôm nay.
Hoắc Chiến Thần cũng đã giảm bớt tình dục, đôi mắt đen kịt khôi phục vẻ thanh lãnh. Hắn tự mặc quần áo lại, sau đó ôm gối đầu bước ra khỏi p hòng.
Khương Vãn Đồng thấy thế lại càng tức hơn, khàn giọng nói: “Này…”
Chưa đợi cô nói xong, Hoắc Chiến Thần đã dừng bước, cứng rắn nói:
“Sau này tôi ngủ trong phòng cha tôi, cô ngủ cùng với mẹ tôi, đừng nên có ý đồ gì.”
Khương Vãn Đồng cắn răng, giọng nói mềm mại mang theo tức giận:
“Anh thích ngủ với ai kệ anh, liên quan gì tới tôi? Tôi muốn nói là, có thể bưng cho tôi bát nước, lấy cho tôi ít đồ ăn không?”
“Anh cũng không thể vừa kéo quần lên đã không nhận nợ chứ? Hiện tại tôi bị anh chơi muốn mất đi nửa cái mạng rồi.”
Hoắc Chiến Thần liếc sang, thả gối đầu xuống rồi đi ra ngoài. Khi trở về, trong tay hắn chỉ bưng một bát nước giếng.
Khương Vãn Đồng uống một hớp, nước trong veo mát mẻ, ngay cả nước khoáng trong cuộc sống hiện thực cũng không ngon bằng nước giếng này.
Cô khôi phục được chút sức lực, giọng cũng mềm mại hơn không ít: “Tôi còn muốn ăn nữa, rất đói.”
“Còn đòi ăn, trong nhà không có lấy một xu, ngay cả khoai tây trong hầm với rau xanh trong vườn cũng bị mang đi làm tiệc rượu hết rồi, hơn nữa đêm cô kêu tôi đi đâu trộm về cho cô?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro