Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Xấu Hổ
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Cô xấu hổ, vội nhét củ khoai tây đã nguội lạnh trong tay vào miệng, vì quá vội vàng khiến bên môi dính đầy vết than đen, trông vừa đáng yêu lại vừa buồn cười.
“Tự dưng nhảy ra, dọa tôi giật cả mình.”
Hoắc Chiến Thần lạnh nhạt nói: “Miệng cô dính đồ, nếu chị dâu tôi nhìn thấy chẳng biết còn ầm ĩ tới mức nào. Mau lau sạch đi.”
Khương Vãn Đồng vội vàng dùng miếng vải kia lau miệng, không hề cảm thấy mất tự nhiên vì mình nói xấu sau lưng bị bắt quả tang, định đi về phía đại đội.
Đột nhiên, Hoắc Chiến Thần nhét cho cô một củ khoai tây luộc rồi nói: “Ăn xong đi rồi hãy qua.”
Khương Vãn Đồng đờ ra tại chỗ, tay cầm củ khoai lang, hơi mất tự nhiên.
Sau đó, chỉ nghe phía trước truyền tới một câu chậm rãi: “Nếu mang thai thật, sẽ không bỏ đói hai mẹ con cô.”
Gò má Khương Vãn Đồng nóng bừng lên. Sau khi ăn từng miếng từng miếng hết củ khoai tây rồi, bụng cũng no căng, cô vượt hắn đi lên trước:
Có con ăn khoai tây sẽ không chết đói, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thiếu dinh dưỡng thôi.
Điểm tập hợp của đại đội nằm dưới một gốc hòe to lớn, trên cây có treo một đoạn đường ray xe lửa hỏng dài chừng hơn 40cm.
Lúc này có một người đàn ông tay cầm gậy sắt lâu lâu lại gõ vào đoạn đường ray một cái, tạo ra tiếng kim loại va chạm.
Một tay khác của đối phương đang cầm loa kêu gọi mọi người tập hợp. Loa này là dùng một miếng sắt lá bẻ vòng lại, một đầu lớn một đầu nhỏ, nguyên miếng sắt gỉ sét loang lổ, nhưng có thể khiến giọng nói truyền ra lớn hơn bình thường vài lần.
Khương Vãn Đồng nhìn mà cảm thấy rất mới lạ.
Đợi sau khi mọi người lục tục tới đủ, không phải ngồi trên đống cỏ hóng gió nói chuyện linh tinh thì cũng tụ lại một chỗ nói xấu.
Một đám phụ nữ nhìn thấy Khương Vãn Đồng, bắt đầu rối rít bàn tán.
“Cô nhìn xem, đây không phải là Khương Vãn Đồng sao? Nào có ai mới kết hôn đã tới đây kiếm điểm lao động? Tôi thấy cuộc sống của Khương Vãn Đồng sau này sẽ khổ lắm đây.”
“Còn có biện pháp nào nữa đâu? Nợ 300 đồng, ép khô nhà chồng để làm giàu cho nhà mẹ đẻ, nếu cô ta không cầm trộm một ít, đoán chừng phải trả cả đời.”
“Không sao. Khương Vãn Đồng giỏi làm lụng, cô không thấy mỗi lần thanh niên tri thức Liễu được phân việc, chẳng phải đều do Khương Vãn Đồng một người làm hai phần việc à? Còn có thể làm xong nhanh hơn chúng ta.”
Người kia vừa nói xong lời này, đám phụ nữ xung quanh rối rít che miệng cười khẽ.
Khương Vãn Đồng thở dài một tiếng, xem như đã biết uy lực của cơ quan tình báo trong thôn. Cô lặng lẽ liếc nhìn Liễu Thanh Thư đang đứng phía trước nhất.
Hắn ta tuấn tú trắng nõn, thân hình cao ngất, mặc áo sơ mi và quần lục quân. Mái tóc đen mượt được chải ngược ra sau gáy, trông ngay ngắn chỉnh tề, trông như cán bộ tri thức cao cấp, cũng giống như đúc người trong thế giới hiện thực.
Cô nhớ rõ trong nguyên tác hình như là Liễu Thanh Thư chán ghét nhân cách con người Khương Vãn Đồng nhưng lại sợ chịu khổ, cho nên vẫn luôn ỡm ờ không từ chối cũng không đồng ý.
Mỗi ngày để Khương Vãn Đồng làm hết công việc, bản thân dễ dàng lấy được điểm lao động.
“Tự dưng nhảy ra, dọa tôi giật cả mình.”
Hoắc Chiến Thần lạnh nhạt nói: “Miệng cô dính đồ, nếu chị dâu tôi nhìn thấy chẳng biết còn ầm ĩ tới mức nào. Mau lau sạch đi.”
Khương Vãn Đồng vội vàng dùng miếng vải kia lau miệng, không hề cảm thấy mất tự nhiên vì mình nói xấu sau lưng bị bắt quả tang, định đi về phía đại đội.
Đột nhiên, Hoắc Chiến Thần nhét cho cô một củ khoai tây luộc rồi nói: “Ăn xong đi rồi hãy qua.”
Khương Vãn Đồng đờ ra tại chỗ, tay cầm củ khoai lang, hơi mất tự nhiên.
Sau đó, chỉ nghe phía trước truyền tới một câu chậm rãi: “Nếu mang thai thật, sẽ không bỏ đói hai mẹ con cô.”
Gò má Khương Vãn Đồng nóng bừng lên. Sau khi ăn từng miếng từng miếng hết củ khoai tây rồi, bụng cũng no căng, cô vượt hắn đi lên trước:
Có con ăn khoai tây sẽ không chết đói, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thiếu dinh dưỡng thôi.
Điểm tập hợp của đại đội nằm dưới một gốc hòe to lớn, trên cây có treo một đoạn đường ray xe lửa hỏng dài chừng hơn 40cm.
Lúc này có một người đàn ông tay cầm gậy sắt lâu lâu lại gõ vào đoạn đường ray một cái, tạo ra tiếng kim loại va chạm.
Một tay khác của đối phương đang cầm loa kêu gọi mọi người tập hợp. Loa này là dùng một miếng sắt lá bẻ vòng lại, một đầu lớn một đầu nhỏ, nguyên miếng sắt gỉ sét loang lổ, nhưng có thể khiến giọng nói truyền ra lớn hơn bình thường vài lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Vãn Đồng nhìn mà cảm thấy rất mới lạ.
Đợi sau khi mọi người lục tục tới đủ, không phải ngồi trên đống cỏ hóng gió nói chuyện linh tinh thì cũng tụ lại một chỗ nói xấu.
Một đám phụ nữ nhìn thấy Khương Vãn Đồng, bắt đầu rối rít bàn tán.
“Cô nhìn xem, đây không phải là Khương Vãn Đồng sao? Nào có ai mới kết hôn đã tới đây kiếm điểm lao động? Tôi thấy cuộc sống của Khương Vãn Đồng sau này sẽ khổ lắm đây.”
“Còn có biện pháp nào nữa đâu? Nợ 300 đồng, ép khô nhà chồng để làm giàu cho nhà mẹ đẻ, nếu cô ta không cầm trộm một ít, đoán chừng phải trả cả đời.”
“Không sao. Khương Vãn Đồng giỏi làm lụng, cô không thấy mỗi lần thanh niên tri thức Liễu được phân việc, chẳng phải đều do Khương Vãn Đồng một người làm hai phần việc à? Còn có thể làm xong nhanh hơn chúng ta.”
Người kia vừa nói xong lời này, đám phụ nữ xung quanh rối rít che miệng cười khẽ.
Khương Vãn Đồng thở dài một tiếng, xem như đã biết uy lực của cơ quan tình báo trong thôn. Cô lặng lẽ liếc nhìn Liễu Thanh Thư đang đứng phía trước nhất.
Hắn ta tuấn tú trắng nõn, thân hình cao ngất, mặc áo sơ mi và quần lục quân. Mái tóc đen mượt được chải ngược ra sau gáy, trông ngay ngắn chỉnh tề, trông như cán bộ tri thức cao cấp, cũng giống như đúc người trong thế giới hiện thực.
Cô nhớ rõ trong nguyên tác hình như là Liễu Thanh Thư chán ghét nhân cách con người Khương Vãn Đồng nhưng lại sợ chịu khổ, cho nên vẫn luôn ỡm ờ không từ chối cũng không đồng ý.
Mỗi ngày để Khương Vãn Đồng làm hết công việc, bản thân dễ dàng lấy được điểm lao động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro