Xuyên Tới 70: Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ Chọc
Nói Cho Rõ Ràng
2024-11-21 07:37:50
Buổi chiều, tất cả mọi người bên nhà cũ đều đến rồi.
Năm phút sau, đội trưởng cũng tới, còn có mấy người đi theo sau.
“Ồ, chú đội trưởng, sao chú lại đến đây? Chú tìm cháu có chuyện gì à?” Lâm Thiến nở một nụ cười chuyên nghiệp, chủ động chào hỏi ông ta, nhưng nụ cười của cô trong mắt người khác có chút cay mắt.
“Không phải, tôi đến xem người nhà họ Lâm đến chỗ cháu làm gì? Sáng nay lão tam nhà ông Lâm đến chỗ chú xin nghỉ phép, nói rằng cả nhà đều xin nghỉ không làm việc để đến chỗ cháu làm việc. Không phải tôi cảm thấy không yên tâm sao! Cho nên đến xem thử”
Ông ấy biết rõ tính cách xấu xa của người nhà họ Lâm, ông ấy thật sự lo rằng đám người này sẽ kiếm chuyện với Lâm Thiến cho nên mới đến đây, buổi sáng ông ấy lên thị trấn tham gia cuộc họp giờ mới về, sau khi về liền vội vàng đến đây nhìn thử.
Lâm Thiến khá cảm động.
“Chú đội trưởng, cảm ơn chú đã quan tâm đến cháu, cảm ơn đại đội đã quan tâm đến cháu.” Nửa câu đầu là thật tâm, nữa câu sau chỉ nói cho có thôi.
“Đội trưởng, hôm kia trời mưa rất to, nhà của Đại Nha gần như bị sập rồi, tôi thấy chuyện này sao mà được! Nhất định phải sửa chữa lại cho tốt, nhỡ như nhà sập chôn luôn con bé thì sao đây? Ôi! Con trai thứ hai của tôi năm đó không phải là bị chôn sống rồi sao?” Vẻ mặt ông Lâm bi thương, mấy người không hiểu rõ ông ta còn thật sự cho rằng ông ta đang quan tâm Lâm Thiến.
“Nhà cũ nợ cháu hai trăm đồng.” Ông già chết tiệt im miệng cho cô, bớt trát vàng lên mặt đi.
Đội trưởng cảm thấy khó hiểu, hai trăm đồng là chuyện gì vậy?
“Chính là trong bốn năm sau khi cha mẹ cháu qua đời nhỉ! Bà Lâm dẫn hai cô con dâu đến nhà cháu vừa trộm vừa cướp, tổng cộng mấy thứ này khoảng hai trăm đồng. Bọn họ trộm hết lương thực tháng này của cháu rồi, cháu đã vài ngày không ăn cơm, xém chút chết đói ở trong nhà. Cháu thấy chuyện này không được! Cháu là con liệt sĩ, chuyện này chẳng phải là làm xấu mặt cha mẹ anh hùng của cháu sao?”
“Cháu tới tận cửa đòi tiền thì bọn họ không đưa, cho nên cháu nói sẽ đến chỗ chú trưởng thôn để khiếu nại, còn không được nữa thì cháu sẽ đến đồn cảnh sát. Còn không phải là ông bà Lâm sợ rồi sao! Nói rằng không có hai trăm đồng để trả cho cháu, chỉ đưa cho cháu hai mươi đồng thôi. Một trăm tám mươi đồng còn lại không trả nổi, sẽ sửa nhà cho cháu để gán nợ, chú đội trưởng, cháu đã làm đúng phải không? Bọn họ sắp khiến cháu đói chết luôn rồi, cháu cũng không khách sáo mà nói thật mọi chuyện với chú. Chậc chậc chậc! Chưa từng gặp ông bà nội nhà ai lại xấu xa ác độc đến như vậy, muốn bỏ đói cháu gái ruột đến chết.” Lâm Thiến chép miệng lắc đầu.
Nhất định phải nói mọi chuyện cho rõ ràng, nếu không thì ông Lâm sẽ nói lung tung, người trong thôn thật sự cho rằng ông ta tốt bụng, thương cô cho nên mới sửa nhà cho cô.
Sau này bà Lâm lại đến nhà cô trộm đồ, cô không cho lấy, mấy người rảnh rỗi trong thôn sẽ mắng chửi người bên nhà cũ sao?
Sẽ không, bọn họ sẽ chỉ nói rằng cô, Lâm Thiến là người không hiểu chuyện, vong ơn phụ nghĩa.
Năm phút sau, đội trưởng cũng tới, còn có mấy người đi theo sau.
“Ồ, chú đội trưởng, sao chú lại đến đây? Chú tìm cháu có chuyện gì à?” Lâm Thiến nở một nụ cười chuyên nghiệp, chủ động chào hỏi ông ta, nhưng nụ cười của cô trong mắt người khác có chút cay mắt.
“Không phải, tôi đến xem người nhà họ Lâm đến chỗ cháu làm gì? Sáng nay lão tam nhà ông Lâm đến chỗ chú xin nghỉ phép, nói rằng cả nhà đều xin nghỉ không làm việc để đến chỗ cháu làm việc. Không phải tôi cảm thấy không yên tâm sao! Cho nên đến xem thử”
Ông ấy biết rõ tính cách xấu xa của người nhà họ Lâm, ông ấy thật sự lo rằng đám người này sẽ kiếm chuyện với Lâm Thiến cho nên mới đến đây, buổi sáng ông ấy lên thị trấn tham gia cuộc họp giờ mới về, sau khi về liền vội vàng đến đây nhìn thử.
Lâm Thiến khá cảm động.
“Chú đội trưởng, cảm ơn chú đã quan tâm đến cháu, cảm ơn đại đội đã quan tâm đến cháu.” Nửa câu đầu là thật tâm, nữa câu sau chỉ nói cho có thôi.
“Đội trưởng, hôm kia trời mưa rất to, nhà của Đại Nha gần như bị sập rồi, tôi thấy chuyện này sao mà được! Nhất định phải sửa chữa lại cho tốt, nhỡ như nhà sập chôn luôn con bé thì sao đây? Ôi! Con trai thứ hai của tôi năm đó không phải là bị chôn sống rồi sao?” Vẻ mặt ông Lâm bi thương, mấy người không hiểu rõ ông ta còn thật sự cho rằng ông ta đang quan tâm Lâm Thiến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhà cũ nợ cháu hai trăm đồng.” Ông già chết tiệt im miệng cho cô, bớt trát vàng lên mặt đi.
Đội trưởng cảm thấy khó hiểu, hai trăm đồng là chuyện gì vậy?
“Chính là trong bốn năm sau khi cha mẹ cháu qua đời nhỉ! Bà Lâm dẫn hai cô con dâu đến nhà cháu vừa trộm vừa cướp, tổng cộng mấy thứ này khoảng hai trăm đồng. Bọn họ trộm hết lương thực tháng này của cháu rồi, cháu đã vài ngày không ăn cơm, xém chút chết đói ở trong nhà. Cháu thấy chuyện này không được! Cháu là con liệt sĩ, chuyện này chẳng phải là làm xấu mặt cha mẹ anh hùng của cháu sao?”
“Cháu tới tận cửa đòi tiền thì bọn họ không đưa, cho nên cháu nói sẽ đến chỗ chú trưởng thôn để khiếu nại, còn không được nữa thì cháu sẽ đến đồn cảnh sát. Còn không phải là ông bà Lâm sợ rồi sao! Nói rằng không có hai trăm đồng để trả cho cháu, chỉ đưa cho cháu hai mươi đồng thôi. Một trăm tám mươi đồng còn lại không trả nổi, sẽ sửa nhà cho cháu để gán nợ, chú đội trưởng, cháu đã làm đúng phải không? Bọn họ sắp khiến cháu đói chết luôn rồi, cháu cũng không khách sáo mà nói thật mọi chuyện với chú. Chậc chậc chậc! Chưa từng gặp ông bà nội nhà ai lại xấu xa ác độc đến như vậy, muốn bỏ đói cháu gái ruột đến chết.” Lâm Thiến chép miệng lắc đầu.
Nhất định phải nói mọi chuyện cho rõ ràng, nếu không thì ông Lâm sẽ nói lung tung, người trong thôn thật sự cho rằng ông ta tốt bụng, thương cô cho nên mới sửa nhà cho cô.
Sau này bà Lâm lại đến nhà cô trộm đồ, cô không cho lấy, mấy người rảnh rỗi trong thôn sẽ mắng chửi người bên nhà cũ sao?
Sẽ không, bọn họ sẽ chỉ nói rằng cô, Lâm Thiến là người không hiểu chuyện, vong ơn phụ nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro