Xuyên Tới 70: Thôn Cô Cực Phẩm Không Dễ Chọc
Ý Đồ Xấu Xa
2024-11-18 06:40:14
Rửa mặt xong, cô lắc mình ra khỏi không gian, chỉ có thể ngủ trong căn nhà nát bên ngoài một đêm, chênh lệch thời gian trong không gian quá lớn rồi.
Cứ một lát lại phải ăn cơm, cô dám khẳng định, chỉ cần ở trong không gian cho đến sáng mai, cô sẽ ăn hết một nửa lương thực. Vấn đề là một lần gánh không được bao nhiêu nước, làm một bữa cơm, lại rửa mặt chút, số nước này liền dùng hết.
Ôi! Có cơ hội cô nhất định sẽ nhớ rõ chuyện mua mấy cái lu lớn, bỏ trong không gian đựng nước để dùng, vậy thì sau này cô có thể ở trong không gian rồi.
Nhà cũ của nhà họ Lâm.
Chuyện hôm nay khiến hai vợ chồng ông Lâm tức đến nỗi lăn qua lộn lại cũng không thể nào ngủ được.
“Lão già chết tiệt, sao ông lại đồng ý xây nhà cho con sao chổi đó? Vậy phải tốn bao nhiêu tiền chứ? Số tiền nhiều như vậy, có thể cưới vợ cho Việt Sinh luôn rồi.”
“Bà muốn bị lôi đi giáo dục thì bà cứ gây chuyện đi, tôi có tính toán của riêng mình, bà thật sự cho rằng chuyện này cứ như vậy là xong rồi sao? Công điểm của nhà chúng ta không thể uổng phí như vậy được.” Ông Lâm đốt điếu thuốc, hút mạnh một ngụm.
Trong đêm tối, điếu thuốc cháy lập lòe.
Bà Lâm vừa nghe thấy lời này, lập tức đi đến trước mặt ông Lâm: “Ý gì vậy? Ông có tính toán gì chứ? Nói cho tôi nghe đi.”
Ông Lâm ghé đầu vào bên tai bà Lâm thì thầm, giọng nhỏ như muỗi, “Chúng ta nói nhỏ một chút, lỡ như hai vợ chồng Lão Nhị nghe thấy thì sao đây?”
Tai bà Lâm ngứa ngáy vì hơi thở của ông Lâm, toàn thân bà ta run rẩy, đương nhiên, cũng là vì sợ hãi nữa.
Bà ta khẽ nuốt nước miếng, đôi mắt hí không lớn, liếc nhìn quanh căn phòng tối om, lại nhích lại gần người Lâm Thiết Trụ “Vậy thì chúng ta nhỏ giọng nói chuyện, ông nói tôi nghe ông có tính toán gì vậy? Nếu không thì tôi sẽ không ngủ được, quan trọng nhất là tôi không thể nuốt được cục tức này.”
“À, căn nhà kia xây xong rồi sẽ là nhà của chúng ta, nghĩ như vậy, bà sẽ không thấy đau lòng nữa.” Ông Lâm cười lạnh một tiếng, hút một hơi rồi nói.
“Có ý gì? Ông nói rõ chút cho tôi nghe đi.” Bà Lâm nghe không hiểu.
Đúng là đồ óc heo “Con nha đầu chết tiệt kia sớm muộn cũng phải gả cho người ta, năm nay nó đã 16 tuổi rồi, nhiều nhất hai năm nữa sẽ gả ra ngoài.
Nếu như không có ai lấy nó, chúng ta cũng có cách.
Mấy người đàn ông không có vợ trên núi nhiều lắm, cứ bán nó lên núi đi, bán xa một chút, không bao giờ về đây được nữa.
Với danh tiếng của nó, mất tích rồi cũng không ai tìm đâu, đến lúc đó căn nhà kia không phải là của chúng ta sao.” Ý tưởng này ông Lâm vừa mới nghĩ ra
Lời nói của ông Lâm giống như thuốc trợ tim vậy, đôi mắt của bà Lâm lập tức sáng lên, giống như mở ra cánh cửa thế giới mới vậy.
Vỗ đùi một cái “Ha ha, ha ha, ông à, vẫn là ông thông minh, sao tôi lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ?
Cho nên căn nhà đó, chúng ta không chỉ phải xây, mà còn phải xây cho tốt, đó sẽ là nhà của chúng ta đấy.
Cứ một lát lại phải ăn cơm, cô dám khẳng định, chỉ cần ở trong không gian cho đến sáng mai, cô sẽ ăn hết một nửa lương thực. Vấn đề là một lần gánh không được bao nhiêu nước, làm một bữa cơm, lại rửa mặt chút, số nước này liền dùng hết.
Ôi! Có cơ hội cô nhất định sẽ nhớ rõ chuyện mua mấy cái lu lớn, bỏ trong không gian đựng nước để dùng, vậy thì sau này cô có thể ở trong không gian rồi.
Nhà cũ của nhà họ Lâm.
Chuyện hôm nay khiến hai vợ chồng ông Lâm tức đến nỗi lăn qua lộn lại cũng không thể nào ngủ được.
“Lão già chết tiệt, sao ông lại đồng ý xây nhà cho con sao chổi đó? Vậy phải tốn bao nhiêu tiền chứ? Số tiền nhiều như vậy, có thể cưới vợ cho Việt Sinh luôn rồi.”
“Bà muốn bị lôi đi giáo dục thì bà cứ gây chuyện đi, tôi có tính toán của riêng mình, bà thật sự cho rằng chuyện này cứ như vậy là xong rồi sao? Công điểm của nhà chúng ta không thể uổng phí như vậy được.” Ông Lâm đốt điếu thuốc, hút mạnh một ngụm.
Trong đêm tối, điếu thuốc cháy lập lòe.
Bà Lâm vừa nghe thấy lời này, lập tức đi đến trước mặt ông Lâm: “Ý gì vậy? Ông có tính toán gì chứ? Nói cho tôi nghe đi.”
Ông Lâm ghé đầu vào bên tai bà Lâm thì thầm, giọng nhỏ như muỗi, “Chúng ta nói nhỏ một chút, lỡ như hai vợ chồng Lão Nhị nghe thấy thì sao đây?”
Tai bà Lâm ngứa ngáy vì hơi thở của ông Lâm, toàn thân bà ta run rẩy, đương nhiên, cũng là vì sợ hãi nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ta khẽ nuốt nước miếng, đôi mắt hí không lớn, liếc nhìn quanh căn phòng tối om, lại nhích lại gần người Lâm Thiết Trụ “Vậy thì chúng ta nhỏ giọng nói chuyện, ông nói tôi nghe ông có tính toán gì vậy? Nếu không thì tôi sẽ không ngủ được, quan trọng nhất là tôi không thể nuốt được cục tức này.”
“À, căn nhà kia xây xong rồi sẽ là nhà của chúng ta, nghĩ như vậy, bà sẽ không thấy đau lòng nữa.” Ông Lâm cười lạnh một tiếng, hút một hơi rồi nói.
“Có ý gì? Ông nói rõ chút cho tôi nghe đi.” Bà Lâm nghe không hiểu.
Đúng là đồ óc heo “Con nha đầu chết tiệt kia sớm muộn cũng phải gả cho người ta, năm nay nó đã 16 tuổi rồi, nhiều nhất hai năm nữa sẽ gả ra ngoài.
Nếu như không có ai lấy nó, chúng ta cũng có cách.
Mấy người đàn ông không có vợ trên núi nhiều lắm, cứ bán nó lên núi đi, bán xa một chút, không bao giờ về đây được nữa.
Với danh tiếng của nó, mất tích rồi cũng không ai tìm đâu, đến lúc đó căn nhà kia không phải là của chúng ta sao.” Ý tưởng này ông Lâm vừa mới nghĩ ra
Lời nói của ông Lâm giống như thuốc trợ tim vậy, đôi mắt của bà Lâm lập tức sáng lên, giống như mở ra cánh cửa thế giới mới vậy.
Vỗ đùi một cái “Ha ha, ha ha, ông à, vẫn là ông thông minh, sao tôi lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ?
Cho nên căn nhà đó, chúng ta không chỉ phải xây, mà còn phải xây cho tốt, đó sẽ là nhà của chúng ta đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro