Chương 7
2024-08-06 12:36:12
Thế nên khi trông thấy thái độ của chị dâu Mao Bình, Trương Thiên cũng hiểu được phần nào.
Mao Bình bước vào trong nhà, sau đó nói vọng về phía căn phòng được ghép từ những tấm ván gỗ:
“Em Ba đến rồi!”
“Anh biết rồi!”
Một giọng nam trẻ trung và trong trẻo truyền ra từ bên trong.
Trương Thiên bèn cầm giỏ đựng trứng lên rồi đưa cho chị dâu xem:
"Đây là trứng gà, mỗi ngày chị dâu nhớ ăn một quả, có ăn hết thì em lại mang sang thêm cho chị ạ."
Mao Bình cuối cùng cũng nở nụ cười chân thành, chị ấy với tay nhận lấy chiếc giỏ, sau đó ôm chiếc bụng lớn đi đến chiếc tủ bên cạnh:
"Vừa hay ở nhà cũng hết trứng rồi, đợi lát nữa chúng ta mỗi người một quả, ăn để bồi bổ sức khỏe."
Chị ấy lấy một chiếc niêu đất từ trong tủ, lần lượt cho từng quả trứng vào trong, chỉ chừa lại ba quả để ở bên ngoài.
Trương Thiên cảm thấy có chút bất an, cô lo lắng suy đoán của mình sẽ trở thành hiện thực, vì thế đã trực tiếp hỏi thẳng.
“Chị dâu, trong phòng của chị có để tượng Phật gì đó đúng không ạ?”
Mao Bình nhướng mày nói:
"Sao em biết? Mấy ngày trước mẹ chị mới ‘thỉnh về’ một bức tượng Quan Âm, nói rằng có thể bảo vệ phụ nữ đang mang thai, bảo chị mỗi ngày đều nên bái lậy."
"Chị mau giấu hoặc vứt nó đi đi."
Trương Thiên nhíu chặt mày:
"Vừa rồi có một người hàng xóm họ Ngưu đã cãi nhau với vợ, vợ của anh ta còn nói rằng trong nhà chị có để một bức tượng Phật. Em lo lắng họ sẽ đi cử báo với Hồng Tụ Tử để chúng đến lục soát nhà chị."
“Không thể nào!”
Mao Bình không tin, sau đó chị ấy còn không nhịn được mà bật cười:
“Anh Ngưu là một người lương thiện, anh ấy sẽ không làm ra loại chuyện như vậy đâu.”
"Người lương thiện mà lại đi dùng vũ lực với vợ của mình sao ạ?"
Trương Thiên cười chế nhạo, sau đó nói với vẻ khinh thường:
"Anh ta đã tát vợ mình hai cái. Đây là việc mà một người đàn ông lương thiện có thể làm ra sao?"
Trái lại cô còn cảm thấy kẻ này miệng thì nam mô, nhưng bụng lại một bồ dao găm.
“Chị ở trong nhà mà không nghe thấy ạ?”
Trương Thiên hỏi với vẻ mặt nghi hoặc.
Mao Bình bèn giải thích:
“Tường ở đây rất dày, thực sự không nghe thấy gì cả."
Trương Thiên gật đầu như thể đang suy tư, sau đó lập tức nói:
“Trong nhà chị ngoài tượng Quan Âm ra thì còn có vật gì khác liên quan đến Tứ Cựu không ạ?”
Mao Bình cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói:
"Chỉ là tượng Quan Âm mà thôi."
“Em nghĩ để ngừa vạn nhất, chị mau giấu tượng Quan Âm này đi, kẻo Hồng Tụ Tử đến lục soát nhà, lúc đó thì đã muộn rồi.”
Trương Thiên lên tiếng cảnh báo.
"Chuyện này... liệu có cần thiết không? Có lẽ là em đã suy nghĩ quá nhiều rồi?"
Mao Bình cau mày, có chút do dự.
"Chị——"
Trương Thiên đang định khuyên nhủ thêm thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa dữ dội.
"Bang bang bang bang!"
"Mau mở cửa!"
"Quét sạch hết thảy mê tín dị đoan!"
"Phải làm sao bây giờ?!"
Mao Bình hoảng sợ, chị ấy không ngờ lời cô em chồng nói thế nhưng lại trở thành sự thật!
Mao Bình cũng đã từng nghe qua những việc mà đám người đó làm, nhưng chị ấy chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày bản thân sẽ đụng mặt với họ.
"Chị để thứ đó ở đâu vậy ạ?"
Trương Thiên đứng dậy hỏi.
"Ở, ở trong cái tủ kia." Giọng Mao Bình run run, bước một vài bước về phía cửa, rồi lại lập tức lùi lại, hai tay run rẩy chắp ở trước bụng.
"Chị chờ một chút, để em đi xử lý cho. Trước tiên chị đừng vội mở cửa, cũng phải cẩn thận, đừng để bị va vào đâu ạ."
Nói xong, Trương Thiên bèn đi về phía chiếc tủ lớn bên cạnh giường.
Cô dùng sức kéo mạnh, đập vào mắt là bức tượng Quan Âm mặc áo choàng trên tay đang bế một đứa trẻ bằng gốm trắng.
Trong phòng có một cửa sổ đang mở, cô ôm bức tượng Quan Âm đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xung quanh rồi đặt nó dưới bệ cửa sổ, nhìn như đang giấu đồ, nhưng thực chất là đang bỏ vào siêu thị.
Mao Bình bước vào trong nhà, sau đó nói vọng về phía căn phòng được ghép từ những tấm ván gỗ:
“Em Ba đến rồi!”
“Anh biết rồi!”
Một giọng nam trẻ trung và trong trẻo truyền ra từ bên trong.
Trương Thiên bèn cầm giỏ đựng trứng lên rồi đưa cho chị dâu xem:
"Đây là trứng gà, mỗi ngày chị dâu nhớ ăn một quả, có ăn hết thì em lại mang sang thêm cho chị ạ."
Mao Bình cuối cùng cũng nở nụ cười chân thành, chị ấy với tay nhận lấy chiếc giỏ, sau đó ôm chiếc bụng lớn đi đến chiếc tủ bên cạnh:
"Vừa hay ở nhà cũng hết trứng rồi, đợi lát nữa chúng ta mỗi người một quả, ăn để bồi bổ sức khỏe."
Chị ấy lấy một chiếc niêu đất từ trong tủ, lần lượt cho từng quả trứng vào trong, chỉ chừa lại ba quả để ở bên ngoài.
Trương Thiên cảm thấy có chút bất an, cô lo lắng suy đoán của mình sẽ trở thành hiện thực, vì thế đã trực tiếp hỏi thẳng.
“Chị dâu, trong phòng của chị có để tượng Phật gì đó đúng không ạ?”
Mao Bình nhướng mày nói:
"Sao em biết? Mấy ngày trước mẹ chị mới ‘thỉnh về’ một bức tượng Quan Âm, nói rằng có thể bảo vệ phụ nữ đang mang thai, bảo chị mỗi ngày đều nên bái lậy."
"Chị mau giấu hoặc vứt nó đi đi."
Trương Thiên nhíu chặt mày:
"Vừa rồi có một người hàng xóm họ Ngưu đã cãi nhau với vợ, vợ của anh ta còn nói rằng trong nhà chị có để một bức tượng Phật. Em lo lắng họ sẽ đi cử báo với Hồng Tụ Tử để chúng đến lục soát nhà chị."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không thể nào!”
Mao Bình không tin, sau đó chị ấy còn không nhịn được mà bật cười:
“Anh Ngưu là một người lương thiện, anh ấy sẽ không làm ra loại chuyện như vậy đâu.”
"Người lương thiện mà lại đi dùng vũ lực với vợ của mình sao ạ?"
Trương Thiên cười chế nhạo, sau đó nói với vẻ khinh thường:
"Anh ta đã tát vợ mình hai cái. Đây là việc mà một người đàn ông lương thiện có thể làm ra sao?"
Trái lại cô còn cảm thấy kẻ này miệng thì nam mô, nhưng bụng lại một bồ dao găm.
“Chị ở trong nhà mà không nghe thấy ạ?”
Trương Thiên hỏi với vẻ mặt nghi hoặc.
Mao Bình bèn giải thích:
“Tường ở đây rất dày, thực sự không nghe thấy gì cả."
Trương Thiên gật đầu như thể đang suy tư, sau đó lập tức nói:
“Trong nhà chị ngoài tượng Quan Âm ra thì còn có vật gì khác liên quan đến Tứ Cựu không ạ?”
Mao Bình cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói:
"Chỉ là tượng Quan Âm mà thôi."
“Em nghĩ để ngừa vạn nhất, chị mau giấu tượng Quan Âm này đi, kẻo Hồng Tụ Tử đến lục soát nhà, lúc đó thì đã muộn rồi.”
Trương Thiên lên tiếng cảnh báo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chuyện này... liệu có cần thiết không? Có lẽ là em đã suy nghĩ quá nhiều rồi?"
Mao Bình cau mày, có chút do dự.
"Chị——"
Trương Thiên đang định khuyên nhủ thêm thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa dữ dội.
"Bang bang bang bang!"
"Mau mở cửa!"
"Quét sạch hết thảy mê tín dị đoan!"
"Phải làm sao bây giờ?!"
Mao Bình hoảng sợ, chị ấy không ngờ lời cô em chồng nói thế nhưng lại trở thành sự thật!
Mao Bình cũng đã từng nghe qua những việc mà đám người đó làm, nhưng chị ấy chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày bản thân sẽ đụng mặt với họ.
"Chị để thứ đó ở đâu vậy ạ?"
Trương Thiên đứng dậy hỏi.
"Ở, ở trong cái tủ kia." Giọng Mao Bình run run, bước một vài bước về phía cửa, rồi lại lập tức lùi lại, hai tay run rẩy chắp ở trước bụng.
"Chị chờ một chút, để em đi xử lý cho. Trước tiên chị đừng vội mở cửa, cũng phải cẩn thận, đừng để bị va vào đâu ạ."
Nói xong, Trương Thiên bèn đi về phía chiếc tủ lớn bên cạnh giường.
Cô dùng sức kéo mạnh, đập vào mắt là bức tượng Quan Âm mặc áo choàng trên tay đang bế một đứa trẻ bằng gốm trắng.
Trong phòng có một cửa sổ đang mở, cô ôm bức tượng Quan Âm đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xung quanh rồi đặt nó dưới bệ cửa sổ, nhìn như đang giấu đồ, nhưng thực chất là đang bỏ vào siêu thị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro