Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 47
2024-10-01 10:52:42
Một lần đào này, không ngờ nàng lại phát hiện xung quanh mọc rất nhiều hành.
Hành xào thịt xông khói thì ngon khỏi nói.
Tất nhiên, bây giờ không có thịt xông khói để ăn nhưng hái một ít về xào trứng, rồi nấu chút mì sợi trộn dầu hành...
Cố Tâm Nguyệt vừa nghĩ, vừa không tự chủ được nuốt nước miếng.
Rau dại dưới chân núi đều khô quắt nhưng rau dại trong rừng sâu này vẫn còn khá tươi.
Cố Tâm Nguyệt bắt đầu cúi đầu nhổ hành.
Bên kia, Cố Nhị Dũng phải mất hết sức chín trâu hai hổ mới bắt được Cố Tam Thanh chạy nhanh như bay về.
"Ngươi nhìn mình đi, ngày thường làm việc cũng không thấy ngươi có sức lực như vậy, chạy nhanh như vậy? Lúc đuổi thỏ thì ngươi lại nhanh!" Cố Nhị Dũng thở hổn hển.
Cố Tam Thanh ngượng ngùng phủi cỏ trên người, hắn không bắt được thỏ, còn ngã một cái "bịch."
"Nhị ca, không phải là do ta chưa từng thấy con thỏ nào béo như vậy, nhất thời kích động hay sao."
"Ngươi này! Mau đi thôi, muội muội còn đang đợi chúng ta ngoài rừng kìa."
Đợi đến khi hai người chui ra khỏi rừng, thấy bên ngoài rừng trống không, không có lấy một bóng người, cả hai đều không khỏi hoảng hốt.
"Muội muội——"
"Tâm Nguyệt——"
"Xong rồi, vất vả lắm muội muội mới khỏi bệnh, giờ lại bị chúng ta làm lạc mất, xem mẫu thân có đánh chết chúng ta hay không!"
"Đừng nói bậy, phúc khí của muội muội sắp đến rồi, sẽ không lạc mất đâu, mau chia nhau ra tìm đi..."
Cố Tâm Nguyệt đang cúi đầu chăm chú tìm hành, không biết mình đã đi rất xa.
Nàng đang định theo dấu vết quay về thì bỗng nhiên thấy trên mặt đất có hai quả gì đó lông xù, rất quen mắt.
Nàng cẩn thận bới ra, bên trong quả nhiên là hạt dẻ chín!
Cố Tâm Nguyệt vội vàng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một cây hạt dẻ cao lớn, trên cành treo đầy những quả hạt dẻ lông xù.
Lúc đầu, nàng vào núi chỉ định tìm cách giải thích về những thứ trong không gian, không ngờ lại có được một vụ thu hoạch lớn như vậy.
Vừa nhìn thấy hạt dẻ, trong đầu Cố Tâm Nguyệt đã hiện ra đủ thứ đồ ăn ngon…
Bánh hạt dẻ, gà hầm hạt dẻ, hạt dẻ rang đường!
Cố Tâm Nguyệt vô thức lau miệng, chuẩn bị quay về gặp các ca ca.
"Muội muội, muội đi đâu vậy? Dọa chúng ta chết khiếp." Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh thấy Tâm Nguyệt từ xa chạy đến, hai trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được hạ xuống.
Cố Tâm Nguyệt lấy những thứ trong giỏ của mình ra: "Vừa nãy muội đào được ít hành ở xung quanh, còn có những thứ tròn tròn này, muội không biết là gì nhưng nhìn có vẻ ăn được."
Cố Nhị Dũng cầm lấy khoai tây, nhìn trái nhìn phải: "Thứ này có lẽ là khoai mỡ."
Cố Tâm Nguyệt nhướng mày: "Nhị ca đã ăn khoai mỡ chưa?"
Thứ này dù có nói thế nào cũng không thể là khoai mỡ được.
"Trước đây đi phủ Thanh Châu làm việc, từng thấy người khác ăn, bọn họ nói thứ này toàn được chuyển từ phương Nam tới, rất no bụng, không ngờ trên núi của chúng ta cũng có thứ quý giá như vậy." Cố Nhị Dũng khẳng định chắc nịch.
Được rồi.
Cố Tâm Nguyệt nhếch mép: "Chỉ cần ăn được là tốt rồi, đúng rồi, vừa nãy muội nhặt được quả này ở đằng kia, nhị ca xem thử."
Trước đây ở chợ chưa từng thấy ai bán hạt dẻ nên Cố Tâm Nguyệt cũng không chắc người ở đây đã từng nhìn thấy chưa.
Hành xào thịt xông khói thì ngon khỏi nói.
Tất nhiên, bây giờ không có thịt xông khói để ăn nhưng hái một ít về xào trứng, rồi nấu chút mì sợi trộn dầu hành...
Cố Tâm Nguyệt vừa nghĩ, vừa không tự chủ được nuốt nước miếng.
Rau dại dưới chân núi đều khô quắt nhưng rau dại trong rừng sâu này vẫn còn khá tươi.
Cố Tâm Nguyệt bắt đầu cúi đầu nhổ hành.
Bên kia, Cố Nhị Dũng phải mất hết sức chín trâu hai hổ mới bắt được Cố Tam Thanh chạy nhanh như bay về.
"Ngươi nhìn mình đi, ngày thường làm việc cũng không thấy ngươi có sức lực như vậy, chạy nhanh như vậy? Lúc đuổi thỏ thì ngươi lại nhanh!" Cố Nhị Dũng thở hổn hển.
Cố Tam Thanh ngượng ngùng phủi cỏ trên người, hắn không bắt được thỏ, còn ngã một cái "bịch."
"Nhị ca, không phải là do ta chưa từng thấy con thỏ nào béo như vậy, nhất thời kích động hay sao."
"Ngươi này! Mau đi thôi, muội muội còn đang đợi chúng ta ngoài rừng kìa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi đến khi hai người chui ra khỏi rừng, thấy bên ngoài rừng trống không, không có lấy một bóng người, cả hai đều không khỏi hoảng hốt.
"Muội muội——"
"Tâm Nguyệt——"
"Xong rồi, vất vả lắm muội muội mới khỏi bệnh, giờ lại bị chúng ta làm lạc mất, xem mẫu thân có đánh chết chúng ta hay không!"
"Đừng nói bậy, phúc khí của muội muội sắp đến rồi, sẽ không lạc mất đâu, mau chia nhau ra tìm đi..."
Cố Tâm Nguyệt đang cúi đầu chăm chú tìm hành, không biết mình đã đi rất xa.
Nàng đang định theo dấu vết quay về thì bỗng nhiên thấy trên mặt đất có hai quả gì đó lông xù, rất quen mắt.
Nàng cẩn thận bới ra, bên trong quả nhiên là hạt dẻ chín!
Cố Tâm Nguyệt vội vàng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một cây hạt dẻ cao lớn, trên cành treo đầy những quả hạt dẻ lông xù.
Lúc đầu, nàng vào núi chỉ định tìm cách giải thích về những thứ trong không gian, không ngờ lại có được một vụ thu hoạch lớn như vậy.
Vừa nhìn thấy hạt dẻ, trong đầu Cố Tâm Nguyệt đã hiện ra đủ thứ đồ ăn ngon…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bánh hạt dẻ, gà hầm hạt dẻ, hạt dẻ rang đường!
Cố Tâm Nguyệt vô thức lau miệng, chuẩn bị quay về gặp các ca ca.
"Muội muội, muội đi đâu vậy? Dọa chúng ta chết khiếp." Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh thấy Tâm Nguyệt từ xa chạy đến, hai trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được hạ xuống.
Cố Tâm Nguyệt lấy những thứ trong giỏ của mình ra: "Vừa nãy muội đào được ít hành ở xung quanh, còn có những thứ tròn tròn này, muội không biết là gì nhưng nhìn có vẻ ăn được."
Cố Nhị Dũng cầm lấy khoai tây, nhìn trái nhìn phải: "Thứ này có lẽ là khoai mỡ."
Cố Tâm Nguyệt nhướng mày: "Nhị ca đã ăn khoai mỡ chưa?"
Thứ này dù có nói thế nào cũng không thể là khoai mỡ được.
"Trước đây đi phủ Thanh Châu làm việc, từng thấy người khác ăn, bọn họ nói thứ này toàn được chuyển từ phương Nam tới, rất no bụng, không ngờ trên núi của chúng ta cũng có thứ quý giá như vậy." Cố Nhị Dũng khẳng định chắc nịch.
Được rồi.
Cố Tâm Nguyệt nhếch mép: "Chỉ cần ăn được là tốt rồi, đúng rồi, vừa nãy muội nhặt được quả này ở đằng kia, nhị ca xem thử."
Trước đây ở chợ chưa từng thấy ai bán hạt dẻ nên Cố Tâm Nguyệt cũng không chắc người ở đây đã từng nhìn thấy chưa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro