Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 49
2024-10-01 10:52:42
Đi theo hướng Cố Nhị Dũng chỉ, ba người nhanh chóng đi đến trước cây lê rừng.
Chỉ thấy mấy cây lê rừng mọc trên sườn núi, trên cành cây treo đầy những quả lê rừng vàng ươm.
Kích thước mỗi quả gần bằng nắm tay của Tử Du, mặc dù không thể so sánh với kích thước của lê hiện đại nhưng cũng không tính là nhỏ.
Cố Nhị Dũng nhanh chân trèo lên cây, hái một quả ném cho Cố Tam Thanh trước: “Đệ ăn thử xem."
"Chậc chậc, mỗi lần nhị ca lên núi hái được quả gì chắc chắn đều sẽ đưa cho tiểu muội, Tiểu Vũ, phụ mẫu, nhị tẩu trước, hoàn toàn không đến lượt ta, đây vẫn là lần đầu tiên nhị ca hái quả cho ta ăn đấy." Cố Tam Thanh vừa trêu chọc, vừa nhận lấy quả lê rừng cắn một miếng.
Nước đầy miệng sắp tràn ra, Cố Tam Thanh vẫn không quên nói đùa: "Quả lê nhị ca hái quả nhiên ngọt."
"Ăn của ngươi đi, ta bảo ngươi nếm thử xem có chua không rồi mới đưa cho tiểu muội ăn." Cố Nhị Dũng trừng mắt nhìn hắn, nói xong hắn lại hái một quả to hơn đưa cho Cố Tâm Nguyệt: "Tiểu muội, ngươi mau ăn đi, đừng để ý đến hắn."
Cố Tâm Nguyệt cười nhận lấy quả lê rừng, tùy tiện lau trên người, cũng cắn một miếng.
Quả lê vừa vào miệng có chút chua chát, hạt to hơn lê hiện đại một chút nhưng lại rất giải khát.
"Tam ca, lê rừng này cũng có thể mang ra trấn bán được không?" Cố Tâm Nguyệt nhìn thấy đồ ăn, phản ứng đầu tiên chính là có thể đổi được bạc không.
Không còn cách nào khác, nàng quá nghèo rồi.
Cố Tam Thanh lắc đầu: "Lê rừng này không phải là đồ hiếm, người giàu không thèm ăn thứ này, người nghèo nếu có vài đồng tiền đều nghĩ đến việc đổi lương thực để ăn, cũng sẽ không đi mua thứ này."
Cố Nhị Dũng cũng khuyên: "Đúng vậy, tiểu muội, lê rừng này cho dù có bán cũng không bán được mấy đồng tiền, chúng ta vẫn nên hái ít về tự ăn thôi."
Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Được, cái giỏ trên người muội vẫn còn trống, chúng ta hái một giỏ mang về trước, muội hỏi Tống Dập xem có cách nào khác để bán không, còn lại để lần sau đến hái tiếp."
"Đúng vậy, mặc dù Tống Dập làm việc không ra gì nhưng dù sao hắn cũng đã học mấy năm ở trấn trên, có lẽ hắn có cách khác cũng nên." Cố Tam Thanh gật đầu nói: "Tiện thể muội hỏi luôn hắn xem hạt dẻ có cách nào khác không."
Tống Dập đang ngoan ngoãn chép sách ở nhà, bỗng hắt hơi một cái, hắn nhìn ra ngoài thấy gió thu nổi lên, có chút lo lắng nhìn về phía núi Đại Thanh ở phía xa xa.
Ba người hái đầy một giỏ lê rừng, lại hái thêm ít rau dại che lên, không ngừng nghỉ chạy xuống núi.
Trời đang nắng gắt, những người dân xuống đồng cũng đã về nhà nhưng để tránh ngoài ý muốn, ba người vẫn nhất trí quyết định mang đồ về nhà Cố Tâm Nguyệt trước.
Dù sao nhà nàng ở trong thôn gần núi nhất, hàng xóm cũng ở xa.
Nhà họ Cố tuy cũng ở phía đông gần núi nhưng dù sao bên trái bên phải vẫn có hàng xóm.
"Nhị ca, ca về nói chuyện này với phụ mẫu trước, bảo bọn họ cũng đừng nói gì, đợi tối gọi đại ca đến đây ăn cơm rồi chúng ta bàn tiếp." Cố Tâm Nguyệt thấy hai người đã đặt đồ vật xuống chuẩn bị về, liền lên tiếng nhắc nhở: "Một lát nữa, tam ca nghỉ ngơi xong thì đến tìm muội, hai chúng ta đi lên trấn xem thử hai thứ này có bán được không?"
"Được."
"Được, tối ta sẽ đến."
Chỉ thấy mấy cây lê rừng mọc trên sườn núi, trên cành cây treo đầy những quả lê rừng vàng ươm.
Kích thước mỗi quả gần bằng nắm tay của Tử Du, mặc dù không thể so sánh với kích thước của lê hiện đại nhưng cũng không tính là nhỏ.
Cố Nhị Dũng nhanh chân trèo lên cây, hái một quả ném cho Cố Tam Thanh trước: “Đệ ăn thử xem."
"Chậc chậc, mỗi lần nhị ca lên núi hái được quả gì chắc chắn đều sẽ đưa cho tiểu muội, Tiểu Vũ, phụ mẫu, nhị tẩu trước, hoàn toàn không đến lượt ta, đây vẫn là lần đầu tiên nhị ca hái quả cho ta ăn đấy." Cố Tam Thanh vừa trêu chọc, vừa nhận lấy quả lê rừng cắn một miếng.
Nước đầy miệng sắp tràn ra, Cố Tam Thanh vẫn không quên nói đùa: "Quả lê nhị ca hái quả nhiên ngọt."
"Ăn của ngươi đi, ta bảo ngươi nếm thử xem có chua không rồi mới đưa cho tiểu muội ăn." Cố Nhị Dũng trừng mắt nhìn hắn, nói xong hắn lại hái một quả to hơn đưa cho Cố Tâm Nguyệt: "Tiểu muội, ngươi mau ăn đi, đừng để ý đến hắn."
Cố Tâm Nguyệt cười nhận lấy quả lê rừng, tùy tiện lau trên người, cũng cắn một miếng.
Quả lê vừa vào miệng có chút chua chát, hạt to hơn lê hiện đại một chút nhưng lại rất giải khát.
"Tam ca, lê rừng này cũng có thể mang ra trấn bán được không?" Cố Tâm Nguyệt nhìn thấy đồ ăn, phản ứng đầu tiên chính là có thể đổi được bạc không.
Không còn cách nào khác, nàng quá nghèo rồi.
Cố Tam Thanh lắc đầu: "Lê rừng này không phải là đồ hiếm, người giàu không thèm ăn thứ này, người nghèo nếu có vài đồng tiền đều nghĩ đến việc đổi lương thực để ăn, cũng sẽ không đi mua thứ này."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Nhị Dũng cũng khuyên: "Đúng vậy, tiểu muội, lê rừng này cho dù có bán cũng không bán được mấy đồng tiền, chúng ta vẫn nên hái ít về tự ăn thôi."
Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Được, cái giỏ trên người muội vẫn còn trống, chúng ta hái một giỏ mang về trước, muội hỏi Tống Dập xem có cách nào khác để bán không, còn lại để lần sau đến hái tiếp."
"Đúng vậy, mặc dù Tống Dập làm việc không ra gì nhưng dù sao hắn cũng đã học mấy năm ở trấn trên, có lẽ hắn có cách khác cũng nên." Cố Tam Thanh gật đầu nói: "Tiện thể muội hỏi luôn hắn xem hạt dẻ có cách nào khác không."
Tống Dập đang ngoan ngoãn chép sách ở nhà, bỗng hắt hơi một cái, hắn nhìn ra ngoài thấy gió thu nổi lên, có chút lo lắng nhìn về phía núi Đại Thanh ở phía xa xa.
Ba người hái đầy một giỏ lê rừng, lại hái thêm ít rau dại che lên, không ngừng nghỉ chạy xuống núi.
Trời đang nắng gắt, những người dân xuống đồng cũng đã về nhà nhưng để tránh ngoài ý muốn, ba người vẫn nhất trí quyết định mang đồ về nhà Cố Tâm Nguyệt trước.
Dù sao nhà nàng ở trong thôn gần núi nhất, hàng xóm cũng ở xa.
Nhà họ Cố tuy cũng ở phía đông gần núi nhưng dù sao bên trái bên phải vẫn có hàng xóm.
"Nhị ca, ca về nói chuyện này với phụ mẫu trước, bảo bọn họ cũng đừng nói gì, đợi tối gọi đại ca đến đây ăn cơm rồi chúng ta bàn tiếp." Cố Tâm Nguyệt thấy hai người đã đặt đồ vật xuống chuẩn bị về, liền lên tiếng nhắc nhở: "Một lát nữa, tam ca nghỉ ngơi xong thì đến tìm muội, hai chúng ta đi lên trấn xem thử hai thứ này có bán được không?"
"Được."
"Được, tối ta sẽ đến."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro