Tiền Tiêu Vặt
Không Trúc Sanh Sanh
2024-08-07 13:22:52
Nhìn thấy hai huynh đệ đều mắt trông mong nhìn tiền đồng, đầu óc nàng nóng lên, lập tức đếm bốn văn tiền.
“Cho, nhà chúng ta lần đầu tiên kiếm được tiền, cho các con mỗi người hai văn tiền tiêu vặt, tự mình tích cóp, về sau đi trấn trên cũng có thể tự mình tiêu sài, chút nữa nương cũng để lại hai văn tiền cho An Nhi, chờ nó trưởng thành sẽ tự mình tiêu sài.”
Hai huynh đệ suýt chút nữa nhảy lên: “Cảm ơn mẫu thân!”
Hai huynh đệ vui mừng phấn chấn tiếp nhận tiền tiêu vặt thuộc về mình đầu tiên trong cuộc đời, hai huynh đệ mừng rỡ đến sắp điên rồi, một bàn tay cầm một văn tiền, còn học theo dáng vẻ của người lớn, dùng răng cắn thử.
“Con thỏ đã xử lý xong rồi, có cần băm nhỏ ra không.”
Lý Trường Huy đột nhiên lên tiếng, dọa Lâm Hòa nhảy dựng, cuối cùng nàng cũng phản ứng lại, hình như số tiền này cũng không phải là của mình?
Nàng vội vàng đi đến trước mặt Lý Trường Huy: “Khụ khụ, cái kia, cái kia…”
Trong tay nàng cầm mười sáu văn tiền còn lại, mắt trông mong nhìn Lý Trường Huy.
Nếu nàng có thể nhìn thấy ánh mắt của mình thì sẽ phát hiện, ánh mắt của nàng cũng giống hệt ánh mắt vừa rồi của hai huynh đệ.
Trong lòng Lý Trường Huy cảm thấy buồn cười, nhưng sắc mặt không hề thay đổi: “Ngươi cất đi, về sau tiền trong nhà tiêu dùng như thế nào, ngươi quyết định là được.”
Đôi mắt của Lâm Hòa lập tức sáng rực rỡ, trong trẻo trả lời: “Ừm! Ta sẽ cất vào phòng ngủ!”
Nói rồi nàng vội vàng đi ra ngoài, vừa đi đến cửa phòng bếp thì chợt nghe Lý Trường Huy nói một câu: “Cũng tích góp tiền tiêu vặt cho bản thân ngươi đi.”
Lần này Lâm Hòa không trả lời, nhưng mà trong lòng rất vui mừng, bước chân cũng nhanh hơn một chút.
Lâm Hòa chạy về phòng ngủ, lục tung khắp nơi cũng không tìm được một cái túi tiền để cất tiền, cuối cùng nàng dứt khoát đè hết tất cả tiền ở dưới đệm giường, còn chia thành bốn phần.
Một phần là nàng, hai văn tiền.
Một phần là Lý An, hai văn tiền.
Còn có một phần cũng hai văn tiền, là của Lý Trường Huy.
Đây là tiền tiêu vặt riêng của bọn họ, dư lại mười văn chính là tiền dùng cho cả gia đình.
Sau khi nàng cất xong, lại lần nữa trải đệm trở lại, chợt nghe phòng bếp truyền đến tiếng ‘đùng đùng’, nàng lại vội vàng chạy trở về.
Quả nhiên nhìn thấy Lý Trường Huy đã chặt con thỏ thành hai phần, nàng vội nói: “Huy ca mau đi trấn trên đi, phần còn lại để ta làm là được, huynh đi bán con mồi, mua chút ớt khô, lại mua chút hương liệu hầm canh trở về.”
“Đúng rồi, lại mua nửa cân rượu, giá rẻ chút cũng được, lúc xào thỏ bỏ chút rượu có thể khử mùi tanh.”
Dựa theo quan sát gần đây của Lâm Hòa, cây nông nghiệp ở thế giới này cũng rất phong phú, trong thôn có không ít người trồng cây ớt, cây cà chua gì đó, nhà bọn họ cũng có, chỉ là chúng chỉ mới vừa nảy mầm.
Lý Trường Huy thuận thế buông dao phay xuống: “Được, ta đi nhanh một chút, tranh thủ nhanh chóng trở về trước khi trời tối.”
Xử lý con thỏ đã là tài nghệ nấu nướng cực hạn của hắn rồi, nếu Lâm Hòa còn chưa tới, hắn đành phải trực tiếp đi tìm người.
“Còn nữa, mua thêm mấy cái bình trở về đi, lớn như vậy, chuyên dùng để cất tiền, mua sáu cái, chúng ta mỗi người một cái.”
Lâm Hòa khoa tay múa chân một chút, muốn cái bình to kích cỡ giống bình dầu ăn nhà bọn họ, dung tích chừng hai cân.
“Lại mua thêm một cái bình lớn hơn một chút, ta muốn làm một ít măng chua, ăn ngon hơn dưa muối.”
“Sáu cái?” Lý Trường Huy nhướng lông mày lên một chút: “Ta cũng có?”
Lâm Hòa nói như điều hiển nhiên: “Đương nhiên rồi, huynh là chủ lực kiếm tiền mà, cũng tích góp tiền tiêu vặt riêng cho huynh.”
Lý Trường Huy có chút bất ngờ, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ là gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Lý Trường Huy nhanh chóng cõng một sọt con mồi ra cửa, Lâm Hòa thì băm con thỏ đã được chia làm hai nửa thành từng khối nhỏ, hầm canh khối lớn hơn một chút, xào thì nhỏ hơn một ít.
Đầu tiên là dùng nước lạnh ngâm một chút, ngâm cho máu loãng chảy ra, như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều mùi tanh.
“Cho, nhà chúng ta lần đầu tiên kiếm được tiền, cho các con mỗi người hai văn tiền tiêu vặt, tự mình tích cóp, về sau đi trấn trên cũng có thể tự mình tiêu sài, chút nữa nương cũng để lại hai văn tiền cho An Nhi, chờ nó trưởng thành sẽ tự mình tiêu sài.”
Hai huynh đệ suýt chút nữa nhảy lên: “Cảm ơn mẫu thân!”
Hai huynh đệ vui mừng phấn chấn tiếp nhận tiền tiêu vặt thuộc về mình đầu tiên trong cuộc đời, hai huynh đệ mừng rỡ đến sắp điên rồi, một bàn tay cầm một văn tiền, còn học theo dáng vẻ của người lớn, dùng răng cắn thử.
“Con thỏ đã xử lý xong rồi, có cần băm nhỏ ra không.”
Lý Trường Huy đột nhiên lên tiếng, dọa Lâm Hòa nhảy dựng, cuối cùng nàng cũng phản ứng lại, hình như số tiền này cũng không phải là của mình?
Nàng vội vàng đi đến trước mặt Lý Trường Huy: “Khụ khụ, cái kia, cái kia…”
Trong tay nàng cầm mười sáu văn tiền còn lại, mắt trông mong nhìn Lý Trường Huy.
Nếu nàng có thể nhìn thấy ánh mắt của mình thì sẽ phát hiện, ánh mắt của nàng cũng giống hệt ánh mắt vừa rồi của hai huynh đệ.
Trong lòng Lý Trường Huy cảm thấy buồn cười, nhưng sắc mặt không hề thay đổi: “Ngươi cất đi, về sau tiền trong nhà tiêu dùng như thế nào, ngươi quyết định là được.”
Đôi mắt của Lâm Hòa lập tức sáng rực rỡ, trong trẻo trả lời: “Ừm! Ta sẽ cất vào phòng ngủ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi nàng vội vàng đi ra ngoài, vừa đi đến cửa phòng bếp thì chợt nghe Lý Trường Huy nói một câu: “Cũng tích góp tiền tiêu vặt cho bản thân ngươi đi.”
Lần này Lâm Hòa không trả lời, nhưng mà trong lòng rất vui mừng, bước chân cũng nhanh hơn một chút.
Lâm Hòa chạy về phòng ngủ, lục tung khắp nơi cũng không tìm được một cái túi tiền để cất tiền, cuối cùng nàng dứt khoát đè hết tất cả tiền ở dưới đệm giường, còn chia thành bốn phần.
Một phần là nàng, hai văn tiền.
Một phần là Lý An, hai văn tiền.
Còn có một phần cũng hai văn tiền, là của Lý Trường Huy.
Đây là tiền tiêu vặt riêng của bọn họ, dư lại mười văn chính là tiền dùng cho cả gia đình.
Sau khi nàng cất xong, lại lần nữa trải đệm trở lại, chợt nghe phòng bếp truyền đến tiếng ‘đùng đùng’, nàng lại vội vàng chạy trở về.
Quả nhiên nhìn thấy Lý Trường Huy đã chặt con thỏ thành hai phần, nàng vội nói: “Huy ca mau đi trấn trên đi, phần còn lại để ta làm là được, huynh đi bán con mồi, mua chút ớt khô, lại mua chút hương liệu hầm canh trở về.”
“Đúng rồi, lại mua nửa cân rượu, giá rẻ chút cũng được, lúc xào thỏ bỏ chút rượu có thể khử mùi tanh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dựa theo quan sát gần đây của Lâm Hòa, cây nông nghiệp ở thế giới này cũng rất phong phú, trong thôn có không ít người trồng cây ớt, cây cà chua gì đó, nhà bọn họ cũng có, chỉ là chúng chỉ mới vừa nảy mầm.
Lý Trường Huy thuận thế buông dao phay xuống: “Được, ta đi nhanh một chút, tranh thủ nhanh chóng trở về trước khi trời tối.”
Xử lý con thỏ đã là tài nghệ nấu nướng cực hạn của hắn rồi, nếu Lâm Hòa còn chưa tới, hắn đành phải trực tiếp đi tìm người.
“Còn nữa, mua thêm mấy cái bình trở về đi, lớn như vậy, chuyên dùng để cất tiền, mua sáu cái, chúng ta mỗi người một cái.”
Lâm Hòa khoa tay múa chân một chút, muốn cái bình to kích cỡ giống bình dầu ăn nhà bọn họ, dung tích chừng hai cân.
“Lại mua thêm một cái bình lớn hơn một chút, ta muốn làm một ít măng chua, ăn ngon hơn dưa muối.”
“Sáu cái?” Lý Trường Huy nhướng lông mày lên một chút: “Ta cũng có?”
Lâm Hòa nói như điều hiển nhiên: “Đương nhiên rồi, huynh là chủ lực kiếm tiền mà, cũng tích góp tiền tiêu vặt riêng cho huynh.”
Lý Trường Huy có chút bất ngờ, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ là gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Lý Trường Huy nhanh chóng cõng một sọt con mồi ra cửa, Lâm Hòa thì băm con thỏ đã được chia làm hai nửa thành từng khối nhỏ, hầm canh khối lớn hơn một chút, xào thì nhỏ hơn một ít.
Đầu tiên là dùng nước lạnh ngâm một chút, ngâm cho máu loãng chảy ra, như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều mùi tanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro