Khoảng Cách Thậ...
Không Trúc Sanh Sanh
2024-08-07 13:22:52
Không chờ Lâm Hòa thấy kỳ quái, chợt nghe chàng trai trẻ lái xe lo lắng hỏi bọn họ: "Trường Huy ca, các ngươi đang muốn đi lên trấn trên sao? Có muốn ngồi xe bò không?"
Có quen biết à?
Lý Trường Huy quay đầu giải thích với Lâm Hòa một chút: "Đây là tiểu đường đệ của nhà đại bá, Lý Trường Sinh."
Lý Trường Sinh vội vàng chào hỏi Lâm Hòa: "Đại tẩu."
Lần đầu tiên được người ta gọi là đại tẩu, cảm giác này thật khác lạ.
Lý Trường Huy bảo Lâm Hòa đi lên: "Một người bao nhiêu tiền."
Lý Trường Sinh liên tục xua tay: "Không cần, không cần đâu, đệ còn đang muốn cảm ơn con gà rừng của Trường Huy ca đã tặng cho đệ ngày hôm qua nữa đây."
Lý Trường Huy: "Bao nhiêu?"
Lâm Hòa dám chắc chắn rằng, bản thân nàng đã nghe được tiếng Lý Trường Sinh nuốt nước miếng: "Một, một văn tiền cho một người, gồm cả đường trở về, trẻ con trong khoảng năm tuổi sẽ không tính tiền."
Lý Trường Huy gật đầu, hắn đưa Lý An vào trong lòng Lâm Hòa, lúc này Lý Du và Lý Hạo cũng chạy về đây.
"Cha, mẹ, Trường Sinh thúc, tụi con ngồi xe bò lên trấn trên được không ạ?"
Bọn họ chưa từng ngồi qua xe bò đâu, tất nhiên, cũng chưa từng lên trấn trên luôn.
Lý Du đã muốn trèo lên, Lý Hạo nhỏ hơn được Lý Trường Huy bế lên, đồng thời còn lấy ba văn tiền đưa cho Lý Trường Sinh.
Bản thân hắn có chân dài, chỉ một bước đã lên được xe bò, thuận tiện kéo Lý Hạo đến ngồi ở trên đùi của mình.
Lâm Hòa kinh ngạc: "Tiết kiệm như vậy?"
Lý Trường Huy thản nhiên nói: "Cái gì nên bỏ tiền thì bỏ tiền, còn có thể tiết kiệm thì tiết kiệm."
Lâm Hòa không nói gì, xe bò đã bắt đầu xuất phát, trên đường lại đón thêm vài người, đợi đến khi xe bò đầy thì vị trí cũng đủ cho mười người, mười văn tiền.
Chỉ có điều, không khí trên xe bò hôm nay có hơi căng thẳng.
Lý Trường Sinh thẳng lưng đánh xe, từ chỗ bọn họ nhìn qua có thể thấy hắn ta rõ ràng rất căng thẳng.
Lâm Hòa thở dài trong lòng, nàng suy nghĩ nếu có cơ hội nàng vẫn nên mua một chiếc xe bò, như vậy người khác thoải mái, mà cũng thuận tiện cho nhà bọn họ.
Dọc đường đi rất yên tĩnh, trên xe bò ngoài cả nhà Lý Trường Huy ra thì còn có vài thím và đại thúc, tất cả đều như nhau, lên xe cũng trở nên yên lặng.
Chỉ có Lý Du và Lý Hạo đang nói chuyện cùng với mấy đứa nhỏ khác, tiểu hài tử có lá gan lớn, vừa nhỏ giọng nói chuyện với tiểu đồng bọn, vừa lén nhìn Lý Trường Huy.
Thằng bé phát hiện Lý Trường Huy cũng không có ý định ăn thịt người, nên lúc này giọng nói mới bình thường lại một chút.
Lần trước Lân Hòa từ trấn trên đến thôn Hương An cũng là ngồi xe bò, chỉ có điều cơ thể nàng không tốt còn vừa ăn một chén mì, nên lúc này ở trên xe bò bắt đầu buồn ngủ, khi đến nơi Lý Trường Huy mới đánh thức nàng.
Lúc này tinh thần của nàng đã tốt hơn, bầu trời cũng sáng hơn một chút, nàng mới giác khoảng cách thật xa.
Nàng kéo ống tay áo của Lý Trường Huy nói: "Nếu như là đi bộ thì đi khoảng bao lâu mới đến."
Lý Trường Huy nhớ lại một chút: "Buổi chiều hôm qua ta đi khoảng nửa canh giờ, nếu như không mang theo vật gì thì có lẽ sẽ nhanh hơn một chút."
Hắn chợt nhìn thoáng qua Lâm Hòa, trong mắt còn mang theo ý cười thản nhiên: "Nếu là ngươi thì có lẽ phải là một canh giờ."
Lâm Hòa bĩu môi: "Đừng có xem thường ta, ta hiện tại chỉ là chậm một chút mà thôi, chờ đến khi thân thể của ta hồi phục thì chắc chắn ta cũng sẽ đi được rất nhanh."
Chỉ có điều, nó vẫn rất xa, đi cũng đã gần ba mươi phút rồi mà xung quanh còn toàn là núi và đồng ruộng, không có bóng dáng của thôn trấn đâu.
Có quen biết à?
Lý Trường Huy quay đầu giải thích với Lâm Hòa một chút: "Đây là tiểu đường đệ của nhà đại bá, Lý Trường Sinh."
Lý Trường Sinh vội vàng chào hỏi Lâm Hòa: "Đại tẩu."
Lần đầu tiên được người ta gọi là đại tẩu, cảm giác này thật khác lạ.
Lý Trường Huy bảo Lâm Hòa đi lên: "Một người bao nhiêu tiền."
Lý Trường Sinh liên tục xua tay: "Không cần, không cần đâu, đệ còn đang muốn cảm ơn con gà rừng của Trường Huy ca đã tặng cho đệ ngày hôm qua nữa đây."
Lý Trường Huy: "Bao nhiêu?"
Lâm Hòa dám chắc chắn rằng, bản thân nàng đã nghe được tiếng Lý Trường Sinh nuốt nước miếng: "Một, một văn tiền cho một người, gồm cả đường trở về, trẻ con trong khoảng năm tuổi sẽ không tính tiền."
Lý Trường Huy gật đầu, hắn đưa Lý An vào trong lòng Lâm Hòa, lúc này Lý Du và Lý Hạo cũng chạy về đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cha, mẹ, Trường Sinh thúc, tụi con ngồi xe bò lên trấn trên được không ạ?"
Bọn họ chưa từng ngồi qua xe bò đâu, tất nhiên, cũng chưa từng lên trấn trên luôn.
Lý Du đã muốn trèo lên, Lý Hạo nhỏ hơn được Lý Trường Huy bế lên, đồng thời còn lấy ba văn tiền đưa cho Lý Trường Sinh.
Bản thân hắn có chân dài, chỉ một bước đã lên được xe bò, thuận tiện kéo Lý Hạo đến ngồi ở trên đùi của mình.
Lâm Hòa kinh ngạc: "Tiết kiệm như vậy?"
Lý Trường Huy thản nhiên nói: "Cái gì nên bỏ tiền thì bỏ tiền, còn có thể tiết kiệm thì tiết kiệm."
Lâm Hòa không nói gì, xe bò đã bắt đầu xuất phát, trên đường lại đón thêm vài người, đợi đến khi xe bò đầy thì vị trí cũng đủ cho mười người, mười văn tiền.
Chỉ có điều, không khí trên xe bò hôm nay có hơi căng thẳng.
Lý Trường Sinh thẳng lưng đánh xe, từ chỗ bọn họ nhìn qua có thể thấy hắn ta rõ ràng rất căng thẳng.
Lâm Hòa thở dài trong lòng, nàng suy nghĩ nếu có cơ hội nàng vẫn nên mua một chiếc xe bò, như vậy người khác thoải mái, mà cũng thuận tiện cho nhà bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dọc đường đi rất yên tĩnh, trên xe bò ngoài cả nhà Lý Trường Huy ra thì còn có vài thím và đại thúc, tất cả đều như nhau, lên xe cũng trở nên yên lặng.
Chỉ có Lý Du và Lý Hạo đang nói chuyện cùng với mấy đứa nhỏ khác, tiểu hài tử có lá gan lớn, vừa nhỏ giọng nói chuyện với tiểu đồng bọn, vừa lén nhìn Lý Trường Huy.
Thằng bé phát hiện Lý Trường Huy cũng không có ý định ăn thịt người, nên lúc này giọng nói mới bình thường lại một chút.
Lần trước Lân Hòa từ trấn trên đến thôn Hương An cũng là ngồi xe bò, chỉ có điều cơ thể nàng không tốt còn vừa ăn một chén mì, nên lúc này ở trên xe bò bắt đầu buồn ngủ, khi đến nơi Lý Trường Huy mới đánh thức nàng.
Lúc này tinh thần của nàng đã tốt hơn, bầu trời cũng sáng hơn một chút, nàng mới giác khoảng cách thật xa.
Nàng kéo ống tay áo của Lý Trường Huy nói: "Nếu như là đi bộ thì đi khoảng bao lâu mới đến."
Lý Trường Huy nhớ lại một chút: "Buổi chiều hôm qua ta đi khoảng nửa canh giờ, nếu như không mang theo vật gì thì có lẽ sẽ nhanh hơn một chút."
Hắn chợt nhìn thoáng qua Lâm Hòa, trong mắt còn mang theo ý cười thản nhiên: "Nếu là ngươi thì có lẽ phải là một canh giờ."
Lâm Hòa bĩu môi: "Đừng có xem thường ta, ta hiện tại chỉ là chậm một chút mà thôi, chờ đến khi thân thể của ta hồi phục thì chắc chắn ta cũng sẽ đi được rất nhanh."
Chỉ có điều, nó vẫn rất xa, đi cũng đã gần ba mươi phút rồi mà xung quanh còn toàn là núi và đồng ruộng, không có bóng dáng của thôn trấn đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro