Mua Quần Áo 1
Không Trúc Sanh Sanh
2024-08-07 13:22:52
Có thể ăn tới tận một năm rưỡi, thậm chí là lâu hơn.
Lâm Hòa mỉm cười: "Thím, cái này không phải chỉ một mình nhà ta ăn mà còn mua cho nhà người khác nữa, chúng ta ở rất xa nên đi một chuyến lên trấn trên cũng không dễ, nên mới có vài nhà hàng xóm nhờ chúng ta mua một ít trở về cho họ."
Làm việc quá nổi bật cũng không tốt, nói như thế này thì những người xung quanh sẽ không kinh ngạc nữa.
Ông chủ cũng đã gở mỡ lá xuống đặt ở trên cái cân, cân xong còn không quên đưa cho Lâm Hoa xem.
"Mười lăm văn một cân, cái này chỉ mới mười cân, cô nương nhìn cho kỹ đi."
Lâm Hòa không biết xem loại cân này, nàng chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Lý Trường Huy.
Lý Trường Huy nhìn lướt qua bắt đầu đếm: "Gói lại hết đi."
Lão bản dùng một cái lá sen khá lớn gói lấy mỡ lá, Lâm Hòa nhận lấy rồi bỏ vào trong cái sọt, nàng nhìn thoáng qua miếng sườn lớn nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua.
Hiện tại trong nhà không có tủ lạnh, mua thịt về ăn không kịp sẽ dễ bị hỏng.
Con thỏ ngày hôm qua vẫn còn thừa lại nửa con, đợi qua vài ngày nữa mới mua xương sau.
Mua mỡ lá xong, mấy người bọn họ lại dạo một vòng quanh chợ, còn mua thêm chút nấm.
"Huy ca, ngoài gà con ra chúng ta vẫn mua thêm hai con lợn con đi, đợi đến tết chúng ta có thể làm chút thịt khô."
Thịt khô rất dễ ăn, ít nhất cũng không phải lãng phí một hai canh giờ chỉ để đến trấn trên mua thịt mang về.
Nhất là khi vào ngày mùa.
Lý Trường Huy cũng không phản đối: "Trên chợ hôm nay không có, để ta đi tìm người hỏi thăm một chút, gà con hay heo con đều mua."
Nói đến đây, Lâm Hòa đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
"Thật kỳ lạ, vào lúc huynh ở bên ngoài, dường như không có nhiều người thấy huynh đã sợ hãi nha, nhưng vì sao khi ở trong thôn, những người kia vừa thấy huynh lại giống như thấy quỷ vậy?"
Vừa rồi khi nàng mua thịt và mua nấm, chẳng phải vẫn có rất nhiều người đều ở xung quanh bọn họ, những người đó không thể không nhìn thấy vết sẹo trên mặt Lý Trường Huy được.
Có nhiều người liếc mắt nhìn một cái.
Nhưng hoàn toàn không có phản ứng sợ hãi gì, càng đừng nói giống trong thôn, một đám người từ xa thấy được Lý Trường Huy đều kiên quyết đổi đường đi khác, chứ nhất định không muốn chạm mặt với Lý Trường Huy.
Vẻ mặt Lý Trường Huy không thay đổi: "Ai mà biết sao lại thế này, đi thôi, đi đến tiệm vải may mấy bộ quần áo."
Nói xong hắn ra hiệu cho Lâm Hòa vẫn còn tò mò, xoay người rời khỏi chợ, đi đến ngã tư bên ngoài tìm kiếm tiệm vải.
Tiệm vải của thị trấn nhỏ đều chỉ có một ít vải bình thường, trong đó có nhiều nhất chính là vải thô cùng vải bông, tơ lụa thì cũng chỉ có một ít nhưng khá đắt.
Dù vậy, những cửa hàng này vẫn được phân chia cao thấp, Lý Trường Huy đi dạo một vòng trong thị trấn rồi mang theo đám người vào trong một cửa tiệm.
Tiệm vải Từ gia cũng đã kinh doanh được vài năm ở trấn Vĩnh Hòa, tuy phần lớn khách hàng trải từ bậc thấp đến bậc trung, nhưng thắng ở chỗ hàng tốt giá rẻ nên công việc kinh doanh cũng không tệ.
Nhưng mà, nếu là khách hàng bậc thấp hoặc bậc trung, đương nhiên sẽ tự đi mua vải vóc mang về, tự mình may quần áo, vừa có lợi, lại ít phí tổn.
Cho nên trong tiệm chỉ có hai tú nương, lâu lâu mới may quần áo, tay nghề không quá xuất sắc, nhưng mà đường may trên quần áo rất đều, chắc chắn mặc vào sẽ khá thoải mái.
Rốt cuộc có vài người đàn ông trong nhà không có bóng dáng của phụ nữ, chỉ có thể đi mua quần áo, đây cũng chẳng phải là chuyện hiếm lạ gì.
Lâm Hòa mỉm cười: "Thím, cái này không phải chỉ một mình nhà ta ăn mà còn mua cho nhà người khác nữa, chúng ta ở rất xa nên đi một chuyến lên trấn trên cũng không dễ, nên mới có vài nhà hàng xóm nhờ chúng ta mua một ít trở về cho họ."
Làm việc quá nổi bật cũng không tốt, nói như thế này thì những người xung quanh sẽ không kinh ngạc nữa.
Ông chủ cũng đã gở mỡ lá xuống đặt ở trên cái cân, cân xong còn không quên đưa cho Lâm Hoa xem.
"Mười lăm văn một cân, cái này chỉ mới mười cân, cô nương nhìn cho kỹ đi."
Lâm Hòa không biết xem loại cân này, nàng chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Lý Trường Huy.
Lý Trường Huy nhìn lướt qua bắt đầu đếm: "Gói lại hết đi."
Lão bản dùng một cái lá sen khá lớn gói lấy mỡ lá, Lâm Hòa nhận lấy rồi bỏ vào trong cái sọt, nàng nhìn thoáng qua miếng sườn lớn nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua.
Hiện tại trong nhà không có tủ lạnh, mua thịt về ăn không kịp sẽ dễ bị hỏng.
Con thỏ ngày hôm qua vẫn còn thừa lại nửa con, đợi qua vài ngày nữa mới mua xương sau.
Mua mỡ lá xong, mấy người bọn họ lại dạo một vòng quanh chợ, còn mua thêm chút nấm.
"Huy ca, ngoài gà con ra chúng ta vẫn mua thêm hai con lợn con đi, đợi đến tết chúng ta có thể làm chút thịt khô."
Thịt khô rất dễ ăn, ít nhất cũng không phải lãng phí một hai canh giờ chỉ để đến trấn trên mua thịt mang về.
Nhất là khi vào ngày mùa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Trường Huy cũng không phản đối: "Trên chợ hôm nay không có, để ta đi tìm người hỏi thăm một chút, gà con hay heo con đều mua."
Nói đến đây, Lâm Hòa đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
"Thật kỳ lạ, vào lúc huynh ở bên ngoài, dường như không có nhiều người thấy huynh đã sợ hãi nha, nhưng vì sao khi ở trong thôn, những người kia vừa thấy huynh lại giống như thấy quỷ vậy?"
Vừa rồi khi nàng mua thịt và mua nấm, chẳng phải vẫn có rất nhiều người đều ở xung quanh bọn họ, những người đó không thể không nhìn thấy vết sẹo trên mặt Lý Trường Huy được.
Có nhiều người liếc mắt nhìn một cái.
Nhưng hoàn toàn không có phản ứng sợ hãi gì, càng đừng nói giống trong thôn, một đám người từ xa thấy được Lý Trường Huy đều kiên quyết đổi đường đi khác, chứ nhất định không muốn chạm mặt với Lý Trường Huy.
Vẻ mặt Lý Trường Huy không thay đổi: "Ai mà biết sao lại thế này, đi thôi, đi đến tiệm vải may mấy bộ quần áo."
Nói xong hắn ra hiệu cho Lâm Hòa vẫn còn tò mò, xoay người rời khỏi chợ, đi đến ngã tư bên ngoài tìm kiếm tiệm vải.
Tiệm vải của thị trấn nhỏ đều chỉ có một ít vải bình thường, trong đó có nhiều nhất chính là vải thô cùng vải bông, tơ lụa thì cũng chỉ có một ít nhưng khá đắt.
Dù vậy, những cửa hàng này vẫn được phân chia cao thấp, Lý Trường Huy đi dạo một vòng trong thị trấn rồi mang theo đám người vào trong một cửa tiệm.
Tiệm vải Từ gia cũng đã kinh doanh được vài năm ở trấn Vĩnh Hòa, tuy phần lớn khách hàng trải từ bậc thấp đến bậc trung, nhưng thắng ở chỗ hàng tốt giá rẻ nên công việc kinh doanh cũng không tệ.
Nhưng mà, nếu là khách hàng bậc thấp hoặc bậc trung, đương nhiên sẽ tự đi mua vải vóc mang về, tự mình may quần áo, vừa có lợi, lại ít phí tổn.
Cho nên trong tiệm chỉ có hai tú nương, lâu lâu mới may quần áo, tay nghề không quá xuất sắc, nhưng mà đường may trên quần áo rất đều, chắc chắn mặc vào sẽ khá thoải mái.
Rốt cuộc có vài người đàn ông trong nhà không có bóng dáng của phụ nữ, chỉ có thể đi mua quần áo, đây cũng chẳng phải là chuyện hiếm lạ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro