Mua Sắm Lớn 1
Không Trúc Sanh Sanh
2024-08-07 13:22:52
“Đúng rồi Huy ca, huynh có biết mua hạt giống của cây bông ở đâu không?”
Mua mỡ lá, quần áo cũng đã đo đạc xong, ngoại trừ tiệm vải, Lý Trường Huy còn tri kỷ mua cho mấy đứa nhỏ ba xiên hồ lô ngào đường.
Ừ, Lâm Hòa cũng có phần.
Lâm Hòa là đầu bếp nữ mà hắn mua về, lại công bố với bên ngoài đây là vợ hắn, là nương của bọn nhỏ.
Nhưng đối với bản thân Lý Trường Huy mà nói, đối xử với một cô nương mới mười lăm tuổi, ngoại hình lại nhỏ gầy giống như 11 - 12 tuổi mà nói, cũng không khác Lý Du là bao.
Lý Du là một bé trai, tuy rằng ăn mặc rách, nhưng ngày nào cũng được ăn no, hơn nữa Lý gia được nhận bạc trợ cấp của Lý Trường Huy, nên trong nhà không thiếu tiền, đương nhiên Lý Du và Lý Hạo cũng không khổ sở như Lâm Hòa.
Thậm chí có thể nói, là một đám nhóc vô cùng nhàn nhã, việc chúng thường hay làm ở trong thôn chính là chọc mèo chọc chó, vóc dáng cũng phát triển rất tốt.
Lâm Hòa mười lăm tuổi, so với Lý Du bảy tuổi thì cũng chỉ cao hơn một cái đầu mà thôi, ở trong mắt Lý Trường Huy, không phải cũng giống như trẻ con sao?
Cho nên khi hắn mua hồ lô ngào đường, sẵn tiện mua cho Lâm Hòa một xiên, còn coi đó là lẽ đương nhiên.
Đương nhiên, đồ ăn vặt mà, Lâm Hòa còn thuận tay hơn hắn.
Mãi đến khi xiên hồ lô ngào đường chỉ còn lại một viên, mới phát hiện trên đường có không ít người đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt cũng hơi kỳ lạ.
Không thể hiểu được.
Trong lòng Lâm Hòa thầm nói một câu, cuối cùng ăn nốt viên còn lại, ngon thật, chua chua ngọt ngọt.
Sau khi ném cây xiên vào đống rác nhỏ ở bên đường thì dẫm trúng một cục đá, rất cộm chân.
Trong đầu Lâm Hòa chợt lóe lên, vội vàng xoay người: “Đúng rồi Huy ca, giày! Chúng ta còn phải mua giày!”
Giọng của nàng không nhỏ, những người đứng xung quanh nghe thấy, ai cũng sôi nổi nghiêng đầu nhìn nàng, biểu cảm như thể ngươi bao lớn rồi, sao phải kêu gào như một đứa trẻ thế.
Bước chân của Lý Trường Huy không dừng lại: “Đã nói với chưởng quầy, lúc nãy khi ở trong tiệm vải, không phải Trần đại thẩm đã đo cả chân rồi sao?”
A? Đo rồi sao?
Lâm Hòa cẩn thận nghĩ lại, hình như khi nàng thò sang xem Trần đại thẩm viết cái gì, Lý Trường Huy đúng thật là có nói gì đó với Trần đại thẩm.
Nhưng mà nàng không nghe thấy.
Lúc sau có thể đã đo lại cho bọn họ một lần nữa, nhưng nàng không chú ý tới.
“Tới tiệm tạp hóa rồi, không phải ngươi muốn mua bình gốm sao? Xem thử muốn mua loại nào, cũng có thể hỏi mua một ít hạt giống trồng cây bông, khu vực xung quanh chúng ta hiếm thấy có ai trồng bông, nếu muốn, có thể nhờ chưởng quầy hỏi giúp khi đi ra ngoài nhập hàng.”
Lý Trường Huy bảo Lâm Hòa nhanh chóng đuổi theo.
Đến nỗi hai đứa nhỏ, tuy chạy tới chạy lui ở trên đường cái, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cha nương, lúc này nhìn thấy Lý Trường Huy đi về phía cửa hàng tạp hóa thì nhanh chóng chạy theo.
“Mấy vị muốn mua gì, đừng nhìn cửa hàng nhỏ, nhưng mà bán không ít đồ, cho dù trong tiệm tạm thời chưa có, nhưng cũng có thể đi ra ngoài vơ vét về bán cho mấy vị.”
Mới vừa đi vào cửa, một người trẻ tuổi đã vội vàng đi tới đón tiếp, mặt đầy tươi cười, vung tay, giới thiệu mấy sản phẩm trong cửa hàng cho hai người.
Đều là những thứ dùng hằng ngày, đắt hay rẻ đều có, được bày đủ loại trên giá.
Lâm Hòa liếc mắt nhìn một cái, có rất nhiều thứ lúc đầu không nghĩ tới, nhưng lúc này đều quyết định sẽ mua hết về.
Trong góc còn có một đống hương liệu mà hôm qua nàng mới nhìn thấy, không nghĩ tới trong một cửa hàng tạp hóa nhỏ như thế, lại có bán cả hương liệu.
“Để ta xem thử, lấy cho ta một cây chổi, không cần phải lấy loại lớn, sau nhà có một bó trúc lớn, bó hai bó lại là được.”
Mua mỡ lá, quần áo cũng đã đo đạc xong, ngoại trừ tiệm vải, Lý Trường Huy còn tri kỷ mua cho mấy đứa nhỏ ba xiên hồ lô ngào đường.
Ừ, Lâm Hòa cũng có phần.
Lâm Hòa là đầu bếp nữ mà hắn mua về, lại công bố với bên ngoài đây là vợ hắn, là nương của bọn nhỏ.
Nhưng đối với bản thân Lý Trường Huy mà nói, đối xử với một cô nương mới mười lăm tuổi, ngoại hình lại nhỏ gầy giống như 11 - 12 tuổi mà nói, cũng không khác Lý Du là bao.
Lý Du là một bé trai, tuy rằng ăn mặc rách, nhưng ngày nào cũng được ăn no, hơn nữa Lý gia được nhận bạc trợ cấp của Lý Trường Huy, nên trong nhà không thiếu tiền, đương nhiên Lý Du và Lý Hạo cũng không khổ sở như Lâm Hòa.
Thậm chí có thể nói, là một đám nhóc vô cùng nhàn nhã, việc chúng thường hay làm ở trong thôn chính là chọc mèo chọc chó, vóc dáng cũng phát triển rất tốt.
Lâm Hòa mười lăm tuổi, so với Lý Du bảy tuổi thì cũng chỉ cao hơn một cái đầu mà thôi, ở trong mắt Lý Trường Huy, không phải cũng giống như trẻ con sao?
Cho nên khi hắn mua hồ lô ngào đường, sẵn tiện mua cho Lâm Hòa một xiên, còn coi đó là lẽ đương nhiên.
Đương nhiên, đồ ăn vặt mà, Lâm Hòa còn thuận tay hơn hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mãi đến khi xiên hồ lô ngào đường chỉ còn lại một viên, mới phát hiện trên đường có không ít người đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt cũng hơi kỳ lạ.
Không thể hiểu được.
Trong lòng Lâm Hòa thầm nói một câu, cuối cùng ăn nốt viên còn lại, ngon thật, chua chua ngọt ngọt.
Sau khi ném cây xiên vào đống rác nhỏ ở bên đường thì dẫm trúng một cục đá, rất cộm chân.
Trong đầu Lâm Hòa chợt lóe lên, vội vàng xoay người: “Đúng rồi Huy ca, giày! Chúng ta còn phải mua giày!”
Giọng của nàng không nhỏ, những người đứng xung quanh nghe thấy, ai cũng sôi nổi nghiêng đầu nhìn nàng, biểu cảm như thể ngươi bao lớn rồi, sao phải kêu gào như một đứa trẻ thế.
Bước chân của Lý Trường Huy không dừng lại: “Đã nói với chưởng quầy, lúc nãy khi ở trong tiệm vải, không phải Trần đại thẩm đã đo cả chân rồi sao?”
A? Đo rồi sao?
Lâm Hòa cẩn thận nghĩ lại, hình như khi nàng thò sang xem Trần đại thẩm viết cái gì, Lý Trường Huy đúng thật là có nói gì đó với Trần đại thẩm.
Nhưng mà nàng không nghe thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc sau có thể đã đo lại cho bọn họ một lần nữa, nhưng nàng không chú ý tới.
“Tới tiệm tạp hóa rồi, không phải ngươi muốn mua bình gốm sao? Xem thử muốn mua loại nào, cũng có thể hỏi mua một ít hạt giống trồng cây bông, khu vực xung quanh chúng ta hiếm thấy có ai trồng bông, nếu muốn, có thể nhờ chưởng quầy hỏi giúp khi đi ra ngoài nhập hàng.”
Lý Trường Huy bảo Lâm Hòa nhanh chóng đuổi theo.
Đến nỗi hai đứa nhỏ, tuy chạy tới chạy lui ở trên đường cái, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cha nương, lúc này nhìn thấy Lý Trường Huy đi về phía cửa hàng tạp hóa thì nhanh chóng chạy theo.
“Mấy vị muốn mua gì, đừng nhìn cửa hàng nhỏ, nhưng mà bán không ít đồ, cho dù trong tiệm tạm thời chưa có, nhưng cũng có thể đi ra ngoài vơ vét về bán cho mấy vị.”
Mới vừa đi vào cửa, một người trẻ tuổi đã vội vàng đi tới đón tiếp, mặt đầy tươi cười, vung tay, giới thiệu mấy sản phẩm trong cửa hàng cho hai người.
Đều là những thứ dùng hằng ngày, đắt hay rẻ đều có, được bày đủ loại trên giá.
Lâm Hòa liếc mắt nhìn một cái, có rất nhiều thứ lúc đầu không nghĩ tới, nhưng lúc này đều quyết định sẽ mua hết về.
Trong góc còn có một đống hương liệu mà hôm qua nàng mới nhìn thấy, không nghĩ tới trong một cửa hàng tạp hóa nhỏ như thế, lại có bán cả hương liệu.
“Để ta xem thử, lấy cho ta một cây chổi, không cần phải lấy loại lớn, sau nhà có một bó trúc lớn, bó hai bó lại là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro