Mất Tiền
Không Trúc Sanh Sanh
2024-08-07 13:22:52
Trên đường trở về, trên xe bò vẫn rất yên tĩnh, cho dù hôm nay ánh nắng mặt trời không tồi, cũng không thể làm tâm trạng của những người khác trên xe ấm lên.
Lý Trường Sinh vẫn luôn đưa bọn họ đến cửa nhà rồi mới rời đi, Lâm Hòa xoa xoa eo đã tê dại vì ngồi lâu, nhìn bóng dáng Lý Trường Sinh đánh xe bò rời đi.
“Đi một chuyến này cũng quá xa, hơn nữa thời gian còn không tiện, về sau nhà chúng ta cũng tự mua một con trâu, bất kỳ lúc nào cũng đều có thể đi trấn trên.”
Cũng không cần vội vàng ngồi xe bò, bỏ lỡ thì lại phải đợi một canh giờ.
Lý Trường Huy cõng đồ vật, ôm Lý An, cả một buổi sáng cũng chưa buông xuống lần nào, vậy mà cũng không nghe hắn kêu mệt một tiếng.
Vừa đáp lời Lâm Hòa muốn mua xe bò, vừa đi nhanh về phòng.
Vừa đến giữa sân, bước chân ngừng lại một chút, ngay sau đó dường như không có việc gì lại tiếp tục: “Du Nhi, Hạo Nhi, con con về phòng nhìn xem, trong nhà có trộm.”
Tinh thần Lâm Hòa chấn động: “Cái gì? Có trộm?”
Thanh âm kia, không hề kém cầm cái loa hô to.
Đương nhiên, đây là nàng cố ý, lúc này thời gian không còn sớm, những nhà hàng xóm ra đồng làm việc đã khiêng cái cuốc về nhà, vị đại nương đã mua gà rừng ngày hôm qua còn đang nhặt rau ở trong sân.
“Cái gì! Tiền tiêu vặt của con!” Lý Du sợ hãi kêu lên liền lao về phía phòng của mình, vừa đến cửa thì lập tức nổi giận: “Cha, khoá cửa của chúng ta bị đập hỏng!”
Ngoài chuồng heo ra, mỗi một phòng đều có khóa, ngoài phòng của Lâm Hòa và Lý Trường Huy là buổi sáng cố ý khóa, những phòng khác đều sẽ không khóa.
Dù sao thì bọn họ không nghĩ tới sẽ có người đến phòng của hài tử trộm đồ, giống như sẽ không có người cho rằng, Lâm Hòa sẽ phát tiền tiêu vặt cho bọn nhỏ.
Vừa rồi Lý Trường Huy ở trong sân đã thấy được, cho nên mới cố ý gọi hai nhi tử.
Hai nhi tử cực kỳ tức giận, nhanh chóng chạy về phòng, Lâm Hòa vừa mới đi đến dưới mái hiên, hai nhi tử ôm bình gốm của mình lại chạy ra.
“Nương, tiền tiêu vặt mà người cho chúng con không còn nữa, tất cả đều bị trộm đi.”
Tiểu hài tử không thể nghĩ được quá nhiều, chỉ biết tiền không còn, uất ức đến mức đôi mắt đều đỏ lên.
Lúc này Lý Trường Huy cũng trầm mặt đi từ nhà chính ra: “Trong phòng chúng ta cũng không còn.”
Có thể là dáng vẻ tức giận của Lý Trường Huy quá rõ ràng, Lâm Hòa bị hoảng sợ: “Cái gì, không phải huynh đặt ở……”
Lời nói còn chưa dứt, ngẩng đầu liền nhìn thấy ấm sành trên xà nhà, vẫn còn đang ở nguyên vị trí mà, Lâm Hòa sửng sốt, nhìn về phía Lý Trường Huy.
Lý Trường Huy khẽ lắc đầu, vẻ mặt lại nới lỏng ra không ít.
Đúng vậy, Lý Trường Huy cố ý, số bạc bị mất chỉ là chút tiền tiêu vặt của bọn họ mà thôi.
Trong lòng linh quang chợt lóe, nhìn dáng vẻ hai mắt đỏ bừng của hai nhi tử, cũng chỉ có thể giả vờ tức giận.
“Sao có thể, trong nhà đang bình thường sao lại có trộm, chẳng lẽ là có người biết ngày hôm qua chúng ta bán được con mồi, cố ý chờ hôm nay chúng ta ra cửa là tới trộm tiền sao?”
Lâm Hòa hình như là mạnh mẽ áp chế tức giận.
“Tuy rằng ta vừa mới tới Hương An thôn, nhưng cũng biết những thôn xóm làng trên xóm dưới xung quanh thôn này đều là dân phong thuần phác, mấy năm nay cũng không xảy ra chuyện trộm cắp nào. Tại sao, tại sao ở Hương An thôn lại còn có loại người này!”
Lý Trường Sinh vẫn luôn đưa bọn họ đến cửa nhà rồi mới rời đi, Lâm Hòa xoa xoa eo đã tê dại vì ngồi lâu, nhìn bóng dáng Lý Trường Sinh đánh xe bò rời đi.
“Đi một chuyến này cũng quá xa, hơn nữa thời gian còn không tiện, về sau nhà chúng ta cũng tự mua một con trâu, bất kỳ lúc nào cũng đều có thể đi trấn trên.”
Cũng không cần vội vàng ngồi xe bò, bỏ lỡ thì lại phải đợi một canh giờ.
Lý Trường Huy cõng đồ vật, ôm Lý An, cả một buổi sáng cũng chưa buông xuống lần nào, vậy mà cũng không nghe hắn kêu mệt một tiếng.
Vừa đáp lời Lâm Hòa muốn mua xe bò, vừa đi nhanh về phòng.
Vừa đến giữa sân, bước chân ngừng lại một chút, ngay sau đó dường như không có việc gì lại tiếp tục: “Du Nhi, Hạo Nhi, con con về phòng nhìn xem, trong nhà có trộm.”
Tinh thần Lâm Hòa chấn động: “Cái gì? Có trộm?”
Thanh âm kia, không hề kém cầm cái loa hô to.
Đương nhiên, đây là nàng cố ý, lúc này thời gian không còn sớm, những nhà hàng xóm ra đồng làm việc đã khiêng cái cuốc về nhà, vị đại nương đã mua gà rừng ngày hôm qua còn đang nhặt rau ở trong sân.
“Cái gì! Tiền tiêu vặt của con!” Lý Du sợ hãi kêu lên liền lao về phía phòng của mình, vừa đến cửa thì lập tức nổi giận: “Cha, khoá cửa của chúng ta bị đập hỏng!”
Ngoài chuồng heo ra, mỗi một phòng đều có khóa, ngoài phòng của Lâm Hòa và Lý Trường Huy là buổi sáng cố ý khóa, những phòng khác đều sẽ không khóa.
Dù sao thì bọn họ không nghĩ tới sẽ có người đến phòng của hài tử trộm đồ, giống như sẽ không có người cho rằng, Lâm Hòa sẽ phát tiền tiêu vặt cho bọn nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa rồi Lý Trường Huy ở trong sân đã thấy được, cho nên mới cố ý gọi hai nhi tử.
Hai nhi tử cực kỳ tức giận, nhanh chóng chạy về phòng, Lâm Hòa vừa mới đi đến dưới mái hiên, hai nhi tử ôm bình gốm của mình lại chạy ra.
“Nương, tiền tiêu vặt mà người cho chúng con không còn nữa, tất cả đều bị trộm đi.”
Tiểu hài tử không thể nghĩ được quá nhiều, chỉ biết tiền không còn, uất ức đến mức đôi mắt đều đỏ lên.
Lúc này Lý Trường Huy cũng trầm mặt đi từ nhà chính ra: “Trong phòng chúng ta cũng không còn.”
Có thể là dáng vẻ tức giận của Lý Trường Huy quá rõ ràng, Lâm Hòa bị hoảng sợ: “Cái gì, không phải huynh đặt ở……”
Lời nói còn chưa dứt, ngẩng đầu liền nhìn thấy ấm sành trên xà nhà, vẫn còn đang ở nguyên vị trí mà, Lâm Hòa sửng sốt, nhìn về phía Lý Trường Huy.
Lý Trường Huy khẽ lắc đầu, vẻ mặt lại nới lỏng ra không ít.
Đúng vậy, Lý Trường Huy cố ý, số bạc bị mất chỉ là chút tiền tiêu vặt của bọn họ mà thôi.
Trong lòng linh quang chợt lóe, nhìn dáng vẻ hai mắt đỏ bừng của hai nhi tử, cũng chỉ có thể giả vờ tức giận.
“Sao có thể, trong nhà đang bình thường sao lại có trộm, chẳng lẽ là có người biết ngày hôm qua chúng ta bán được con mồi, cố ý chờ hôm nay chúng ta ra cửa là tới trộm tiền sao?”
Lâm Hòa hình như là mạnh mẽ áp chế tức giận.
“Tuy rằng ta vừa mới tới Hương An thôn, nhưng cũng biết những thôn xóm làng trên xóm dưới xung quanh thôn này đều là dân phong thuần phác, mấy năm nay cũng không xảy ra chuyện trộm cắp nào. Tại sao, tại sao ở Hương An thôn lại còn có loại người này!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro