Xuyên Tới Thập Niên 80 Cùng Chồng Làm Giàu
Chương 10
Thâm Vọng
2024-08-31 01:37:07
Editor: Hannah
“Bà nói bậy bạ cái gì đó, là con trai ai không chiếm được vợ!” Trương Hương Mai một chân dẫm vào bên trong, sau đó chúng eo giằng co với Lý Xuân Hoa, “Con trai ta lớn lên tuấn tú, chính là không muốn kết giao bạn bè mà thôi, bằng không đến lượt tên câm nhà bà nói chuyện hay sao?” Hạ Tri Nhai ở trong thôn không có cảm giác tồn tại gì cả, không hay nói chuyện, cho nên mọi người ngầm đặt cho anh một cái biệt hiệu, gọi là tên câm.
Minh Vi mới vừa cho sủi cảo vào nồi, liền nghe được lời này, không khỏi cau mày lại, đi ra ngoài cười nhạt dỗi lại Trương Hương Mai, “Vừa mới không phải chống cháu có nói một câu với thím hay sao, chẳng lẽ thím là kẻ điếc không nghe rõ? Nhà cháu cũng không có gì náo nhiệt, thím vẫn là đi nơi khác xem đi.” Vừa nói xong, Minh Vi hai tay cầm lấy ván cửa, không cần suy nghĩ lập tức khép lại. Nếu không phải Trương Hương Mai sợ hãi nhanh chóng rút chân lại, chỉ sợ hiện tại thật sự trở thành người què.
Minh Vi cái cô gái này nhìn như mềm yếu nhu nhược, nói chuyện thì giống như muỗi vậy, vừa ra tay liền tàn nhẫn như vậy chứ?
Nghe tiếng mắng ngoài cửa của Trương Hương Mai, tâm tình của Lý Xuân Hoa rất là tốt.
Từ sau khi Minh Vi gây chuyện làm trò cười cho cả thôn, đối thủ một mất một con của bà Trương Hương Mai liền không ít lần nói kháy cạnh khóe với bà, hôm nay thì tốt rồi, rốt cuộc được hả giận, chỉ tiếc Minh Vi không ra tay tàn nhẫn, nếu như kẹp quả chân Trương Hương Mai, bà liền càng thoải mái! Trở lại phòng bếp, Minh Vi mở nắp nồi vừa thấy, sủi cảo đều sắp nát, vì thế nhanh chóng lấy muôi vớt sủi cảo ra ngoài, đặt ở cái đĩa trên cùng, rồi đưa cho Hạ Tri Nhai.
Sủi cảo nổi lên một lớp màu xanh nhạt, Hạ Tri Nhai chưa thấy bao giờ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Minh Vi, hỏi: “Có độc?”
“..... Cái gì thế! Anh chưa ăn sủi cảo thịt heo rau hẹ bao giờ sao! Rau hẹ đều như vậy! Vỏ mỏng nhân thiên nhiên liền sẽ có một lớp màu xanh nhạt” Minh Vi tí nữa thì tức giận đến hộc máu, cầm lấy chiếc đũa gắp một cái sủi cảo đưa tới bên môi của Hạ Tri Nhai, không chút nào cảm thấy khoảng cách của hai người hiện giờ có bao nhiêu ái muội.
Hạ Tri Nhai hoảng sợ, Minh Vi tự tay đút cho anh ăn?!
"Cô, Cô làm gì vậy?” Bên tai người nào đó có chút nóng lên.
Minh Vi hờn dỗi: “Hé miệng, bảo đảm không có độc, ăn rất ngon!”
Hạ Tri Nhai vô ngữ, đành phải nghe lời hé miệng.
Sủi cảo đều đưa tới bên miệng, không ăn cũng phải ăn.
Hạ Tri Nhai nhấm nuốt sủi cảo, lại phát hiện không khó ăn như trong tưởng tượng, ngược lại có nồng đậm hương thịt heo và rau hẹ.
Anh không nghĩ tới Minh Vi gói sủi cảo ăn ngon như vậy. “Cũng không tệ lắm” Hạ Tri Nhai nhàn nhạt nói. Chẳng sợ trong lòng vô cùng vui mừng về sự nhiệt tình và tay nghề nấu ăn của Minh Vi, nhưng Hạ Tri Nhai vẫn là nói không nên lời.
“Đó là đương nhiên, đây chính là do em gói sủi cảo đó!” Minh Vi còn khá tự tin với tay nghề của mình, người của hiện tại đều thói quen xào chín nhân sủi cảo rồi mới gói súi cảo, làm gì có ai biết cách làm trộn nhân gói sủi cảo rồi mới nấu chín cơ chứ, Minh Vi nhìn Hạ Tri Nhai, mắt sáng lấp lánh, “Anh nói nếu như em làm một cái xe đẩy bán bữa sáng, sủi cảo này có thể trở thành cơ hội kinh doanh được hay không?”
Cô cũng không biết thị trường hiện tại yêu cầu cái gì, nhưng mỗi một niên đại đều có một điểm chung, đó là bán đồ ăn khẳng định sẽ không lỗ vốn, bán không xong mang về nhà ăn, ăn không hết còn có thể cho heo, như nào đều có thể.
Hạ Tri Nhai hàng năm đều đi ra bên ngoài, khẳng định biết kinh doanh hàng ăn ở bên ngoài lợi nhuận như nào.
Nghe được Minh Vi nói vậy, Hạ Tri Nhai sửng sốt một hồi, “Cô muốn làm buôn bán?”
Minh Vi nhún nhún vai, “Cũng không hẳn là làm buôn bán, chính là ở nhà nhàn đến nhàm chán, chạy lên trấn trên mấy lượt, trông thấy việc đời mà thôi, trước kia là em ếch ngồi đáy giếng, ỷ vào bản thân lớn lên còn có thể, lại từng học hai năm trung học, liền không để người vào trong mắt. Hiện tại nghĩ thông suốt, để bản thân lịch duyệt nhiều hơn một chút cũng tốt”
“Bà nói bậy bạ cái gì đó, là con trai ai không chiếm được vợ!” Trương Hương Mai một chân dẫm vào bên trong, sau đó chúng eo giằng co với Lý Xuân Hoa, “Con trai ta lớn lên tuấn tú, chính là không muốn kết giao bạn bè mà thôi, bằng không đến lượt tên câm nhà bà nói chuyện hay sao?” Hạ Tri Nhai ở trong thôn không có cảm giác tồn tại gì cả, không hay nói chuyện, cho nên mọi người ngầm đặt cho anh một cái biệt hiệu, gọi là tên câm.
Minh Vi mới vừa cho sủi cảo vào nồi, liền nghe được lời này, không khỏi cau mày lại, đi ra ngoài cười nhạt dỗi lại Trương Hương Mai, “Vừa mới không phải chống cháu có nói một câu với thím hay sao, chẳng lẽ thím là kẻ điếc không nghe rõ? Nhà cháu cũng không có gì náo nhiệt, thím vẫn là đi nơi khác xem đi.” Vừa nói xong, Minh Vi hai tay cầm lấy ván cửa, không cần suy nghĩ lập tức khép lại. Nếu không phải Trương Hương Mai sợ hãi nhanh chóng rút chân lại, chỉ sợ hiện tại thật sự trở thành người què.
Minh Vi cái cô gái này nhìn như mềm yếu nhu nhược, nói chuyện thì giống như muỗi vậy, vừa ra tay liền tàn nhẫn như vậy chứ?
Nghe tiếng mắng ngoài cửa của Trương Hương Mai, tâm tình của Lý Xuân Hoa rất là tốt.
Từ sau khi Minh Vi gây chuyện làm trò cười cho cả thôn, đối thủ một mất một con của bà Trương Hương Mai liền không ít lần nói kháy cạnh khóe với bà, hôm nay thì tốt rồi, rốt cuộc được hả giận, chỉ tiếc Minh Vi không ra tay tàn nhẫn, nếu như kẹp quả chân Trương Hương Mai, bà liền càng thoải mái! Trở lại phòng bếp, Minh Vi mở nắp nồi vừa thấy, sủi cảo đều sắp nát, vì thế nhanh chóng lấy muôi vớt sủi cảo ra ngoài, đặt ở cái đĩa trên cùng, rồi đưa cho Hạ Tri Nhai.
Sủi cảo nổi lên một lớp màu xanh nhạt, Hạ Tri Nhai chưa thấy bao giờ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Minh Vi, hỏi: “Có độc?”
“..... Cái gì thế! Anh chưa ăn sủi cảo thịt heo rau hẹ bao giờ sao! Rau hẹ đều như vậy! Vỏ mỏng nhân thiên nhiên liền sẽ có một lớp màu xanh nhạt” Minh Vi tí nữa thì tức giận đến hộc máu, cầm lấy chiếc đũa gắp một cái sủi cảo đưa tới bên môi của Hạ Tri Nhai, không chút nào cảm thấy khoảng cách của hai người hiện giờ có bao nhiêu ái muội.
Hạ Tri Nhai hoảng sợ, Minh Vi tự tay đút cho anh ăn?!
"Cô, Cô làm gì vậy?” Bên tai người nào đó có chút nóng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Vi hờn dỗi: “Hé miệng, bảo đảm không có độc, ăn rất ngon!”
Hạ Tri Nhai vô ngữ, đành phải nghe lời hé miệng.
Sủi cảo đều đưa tới bên miệng, không ăn cũng phải ăn.
Hạ Tri Nhai nhấm nuốt sủi cảo, lại phát hiện không khó ăn như trong tưởng tượng, ngược lại có nồng đậm hương thịt heo và rau hẹ.
Anh không nghĩ tới Minh Vi gói sủi cảo ăn ngon như vậy. “Cũng không tệ lắm” Hạ Tri Nhai nhàn nhạt nói. Chẳng sợ trong lòng vô cùng vui mừng về sự nhiệt tình và tay nghề nấu ăn của Minh Vi, nhưng Hạ Tri Nhai vẫn là nói không nên lời.
“Đó là đương nhiên, đây chính là do em gói sủi cảo đó!” Minh Vi còn khá tự tin với tay nghề của mình, người của hiện tại đều thói quen xào chín nhân sủi cảo rồi mới gói súi cảo, làm gì có ai biết cách làm trộn nhân gói sủi cảo rồi mới nấu chín cơ chứ, Minh Vi nhìn Hạ Tri Nhai, mắt sáng lấp lánh, “Anh nói nếu như em làm một cái xe đẩy bán bữa sáng, sủi cảo này có thể trở thành cơ hội kinh doanh được hay không?”
Cô cũng không biết thị trường hiện tại yêu cầu cái gì, nhưng mỗi một niên đại đều có một điểm chung, đó là bán đồ ăn khẳng định sẽ không lỗ vốn, bán không xong mang về nhà ăn, ăn không hết còn có thể cho heo, như nào đều có thể.
Hạ Tri Nhai hàng năm đều đi ra bên ngoài, khẳng định biết kinh doanh hàng ăn ở bên ngoài lợi nhuận như nào.
Nghe được Minh Vi nói vậy, Hạ Tri Nhai sửng sốt một hồi, “Cô muốn làm buôn bán?”
Minh Vi nhún nhún vai, “Cũng không hẳn là làm buôn bán, chính là ở nhà nhàn đến nhàm chán, chạy lên trấn trên mấy lượt, trông thấy việc đời mà thôi, trước kia là em ếch ngồi đáy giếng, ỷ vào bản thân lớn lên còn có thể, lại từng học hai năm trung học, liền không để người vào trong mắt. Hiện tại nghĩ thông suốt, để bản thân lịch duyệt nhiều hơn một chút cũng tốt”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro