Xuyên Tới Thập Niên 80 Cùng Chồng Làm Giàu
Chương 12
Thâm Vọng
2024-08-31 01:37:07
Editor: Hannah
“Con đương nhiên không dám quên!”
Minh Vi hít sâu một hơi, “Con dù có quên cái gì cũng không dám quên người làm ba như ba! Vì mấy chục đồng tiền liền trói con gái đem đi bán, vốn dĩ việc này ba không nhắc con cũng coi như cho qua, hiện tại khen ngược, còn dám tới đòi tiền với con? Ba rốt cuộc có phải vì muốn tốt cho con hay không, trong lòng ba chẳng lẽ không rõ ràng hay sao?”
Minh Hữu Lương thấy Minh Vi nhất quyết không chịu đưa tiền, liền quay sang nhìn về phía Hạ Tri Nhai.
Nào ngờ Hạ Tri Nhai đánh đòn phủ đầu, nhàn nhạt nói, “Ba à, tiền của nhà con không phải đều đưa cho ba rồi hay sao? Hừm, 300 đồng tiền...... Cũng không ít đâu”
Một cái nói không cho, một cái nói không có tiền, hai vợ chồng kẻ xướng người hoạ, rõ ràng là đang bắt nạt ông mà!
Minh Hữu Lương chà xát tay sau đó gào lên: “Ai da uy Minh Vi con bé chết tiệt này, tao phải đi ra ngoài để người bên ngoài tới đầy bình xử, ngươi cái con bé này tâm địa xấu xa chừng nào. Hiện tại gả chồng liền không cho người làm ba này vào cửa? Được! Được lắm, tao phải cho tất cả mọi người thấy được gương mặt thật của mày ––”
Cô nhìn bộ dáng vô lại khóc lóc la lối của Minh Hữu Lương, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nói cho cùng, thì cũng là cha ruột của thân thể này, có mượn xác hoàn hồn hẳn phải là giúp người ta chăm sóc thân nhân, nhưng đám người nhà mẹ đẻ một người một người đều là đỉa hút máu, cô nếu như đồng ý, ngày hôm sau lập tức bị hút thành thây khô.
Nhìn Minh Hữu Lương, đàn ông ngoài 40 rồi mà còn la lối khóc lóc thành như vậy.
Minh Vi cười lạnh, có đôi khi, không phải cứ khóc liền có đường ăn!
Minh Vi ngoài cười như không cười chọc thủng Minh Hữu Lương, nói: “300 đồng tiền kia bị thua sạch, tiền thiếu nợ tự ba đi mà nghĩ cách trả, bằng không ba cũng có thể thử đi hỏi mượn các thím các bác các chú nhà ta, xem xem bọn họ có tiền cho mượn để ba trả nợ hay không?”
Những lời này quả thực là chọc giận Minh Hữu Lương, ông cảm thấy mất hết mặt mũi, lập tức giơ lên tay tát thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Minh Vi: “Giống y như mẹ mày vậy, đều là kẻ tai họa! Nuôi cái loại con gái như mày đúng là vô tích sự, giúp ba ruột trả nợ cũng không chịu!”
Hạ Tri Nhai thấy ông ta muốn đánh người, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên một tia không vui, lập tức bắt lấy tay ông, động thân che ở trước mặt Minh Vi, “Ba! Vợ con cũng không phải là ai muốn đánh là có thể đánh!”
Minh Vi kiếp trước kiếp này đều là lần đầu tiên được người khác bảo vệ, trong lòng dần dần dâng lên dòng nước ấm.
Hạ Tri Nhai dáng người vốn dĩ đã cao lớn, cao hơn Minh Hữu Lương hẳn hai cái đầu.
Hơn nữa anh vẫn luôn dựa vào việc săn thú kiếm sống, lớn lớn bé bé, thú hoang nào cũng đều đã từng bắt cả, trên người tự mang một chút lệ khí nhè nhẹ, cho nên giờ phút này nhìn thẳng vào Minh Hữu Lương, trực tiếp dọa sợ tên vô lại này sợ tới mức nhũn cả chân.
Giờ phút này Minh Hữu Lương rất muốn chạy, nhưng bên cho vay nặng lãi nói, ngày mai nếu là lại không có tiền trả, liền sẽ đánh gãy chân ông ta!
Minh Hữu Lương không có biện pháp, chỉ có thể hất tay của Hạ Tri Nhai ra chạy đến cửa, chống eo gào thét: “Mọi người mau đến xem đồ con gái bất hiếu này, ô ô ô, tôi nuôi dưỡng nó lớn tới như vậy, thấy nó ba ngày không kịp thời hồi môn liền đến xem có phải bị bắt nạt rồi hay không, thế vậy mà nó lại đuổi tôi ra ngoài, ông trời ơi! Hiện tại là thế đạo gì thế này, nuôi con chó còn hơn nuôi cái đồ bồi tiền không biết thân sơ này!”
Thực mau, tiếng kêu khóc của Minh Hữu Lương thu hút không ít người tới, trong đó đương nhiên bao gồm cả Trương Hương Mai nghe được tin liền chạy tới, trốn ở chỗ cách không xa với nhà họ Hạ, tùy thời chờ xem kịch vui.
Nhìn thấy Minh Hữu Lương khóc thảm như vậy, bà nhịn không được cảm thấy đắc ý trong lòng, không chế sự đại chỉ trích Minh Vi, “Vợ của Tri Nhai à, cháu làm như vậy ông trời nếu là biết được, xuống địa ngục đều bị cho vào chảo dầu, dẫm lưỡi dao đó, sao có thể đuổi cha già của mình ra ngoài cửa như vậy chứ? Tri Nhai mau mau quản một chút vợ của cháu đi, đừng để đến lúc, hôm nay nó có thể đuổi cha ruột ra ngoài cửa thì ngày mai cũng có thể đuổi mẹ cháu ra ngoài đó!”
“Con đương nhiên không dám quên!”
Minh Vi hít sâu một hơi, “Con dù có quên cái gì cũng không dám quên người làm ba như ba! Vì mấy chục đồng tiền liền trói con gái đem đi bán, vốn dĩ việc này ba không nhắc con cũng coi như cho qua, hiện tại khen ngược, còn dám tới đòi tiền với con? Ba rốt cuộc có phải vì muốn tốt cho con hay không, trong lòng ba chẳng lẽ không rõ ràng hay sao?”
Minh Hữu Lương thấy Minh Vi nhất quyết không chịu đưa tiền, liền quay sang nhìn về phía Hạ Tri Nhai.
Nào ngờ Hạ Tri Nhai đánh đòn phủ đầu, nhàn nhạt nói, “Ba à, tiền của nhà con không phải đều đưa cho ba rồi hay sao? Hừm, 300 đồng tiền...... Cũng không ít đâu”
Một cái nói không cho, một cái nói không có tiền, hai vợ chồng kẻ xướng người hoạ, rõ ràng là đang bắt nạt ông mà!
Minh Hữu Lương chà xát tay sau đó gào lên: “Ai da uy Minh Vi con bé chết tiệt này, tao phải đi ra ngoài để người bên ngoài tới đầy bình xử, ngươi cái con bé này tâm địa xấu xa chừng nào. Hiện tại gả chồng liền không cho người làm ba này vào cửa? Được! Được lắm, tao phải cho tất cả mọi người thấy được gương mặt thật của mày ––”
Cô nhìn bộ dáng vô lại khóc lóc la lối của Minh Hữu Lương, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nói cho cùng, thì cũng là cha ruột của thân thể này, có mượn xác hoàn hồn hẳn phải là giúp người ta chăm sóc thân nhân, nhưng đám người nhà mẹ đẻ một người một người đều là đỉa hút máu, cô nếu như đồng ý, ngày hôm sau lập tức bị hút thành thây khô.
Nhìn Minh Hữu Lương, đàn ông ngoài 40 rồi mà còn la lối khóc lóc thành như vậy.
Minh Vi cười lạnh, có đôi khi, không phải cứ khóc liền có đường ăn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Vi ngoài cười như không cười chọc thủng Minh Hữu Lương, nói: “300 đồng tiền kia bị thua sạch, tiền thiếu nợ tự ba đi mà nghĩ cách trả, bằng không ba cũng có thể thử đi hỏi mượn các thím các bác các chú nhà ta, xem xem bọn họ có tiền cho mượn để ba trả nợ hay không?”
Những lời này quả thực là chọc giận Minh Hữu Lương, ông cảm thấy mất hết mặt mũi, lập tức giơ lên tay tát thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Minh Vi: “Giống y như mẹ mày vậy, đều là kẻ tai họa! Nuôi cái loại con gái như mày đúng là vô tích sự, giúp ba ruột trả nợ cũng không chịu!”
Hạ Tri Nhai thấy ông ta muốn đánh người, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên một tia không vui, lập tức bắt lấy tay ông, động thân che ở trước mặt Minh Vi, “Ba! Vợ con cũng không phải là ai muốn đánh là có thể đánh!”
Minh Vi kiếp trước kiếp này đều là lần đầu tiên được người khác bảo vệ, trong lòng dần dần dâng lên dòng nước ấm.
Hạ Tri Nhai dáng người vốn dĩ đã cao lớn, cao hơn Minh Hữu Lương hẳn hai cái đầu.
Hơn nữa anh vẫn luôn dựa vào việc săn thú kiếm sống, lớn lớn bé bé, thú hoang nào cũng đều đã từng bắt cả, trên người tự mang một chút lệ khí nhè nhẹ, cho nên giờ phút này nhìn thẳng vào Minh Hữu Lương, trực tiếp dọa sợ tên vô lại này sợ tới mức nhũn cả chân.
Giờ phút này Minh Hữu Lương rất muốn chạy, nhưng bên cho vay nặng lãi nói, ngày mai nếu là lại không có tiền trả, liền sẽ đánh gãy chân ông ta!
Minh Hữu Lương không có biện pháp, chỉ có thể hất tay của Hạ Tri Nhai ra chạy đến cửa, chống eo gào thét: “Mọi người mau đến xem đồ con gái bất hiếu này, ô ô ô, tôi nuôi dưỡng nó lớn tới như vậy, thấy nó ba ngày không kịp thời hồi môn liền đến xem có phải bị bắt nạt rồi hay không, thế vậy mà nó lại đuổi tôi ra ngoài, ông trời ơi! Hiện tại là thế đạo gì thế này, nuôi con chó còn hơn nuôi cái đồ bồi tiền không biết thân sơ này!”
Thực mau, tiếng kêu khóc của Minh Hữu Lương thu hút không ít người tới, trong đó đương nhiên bao gồm cả Trương Hương Mai nghe được tin liền chạy tới, trốn ở chỗ cách không xa với nhà họ Hạ, tùy thời chờ xem kịch vui.
Nhìn thấy Minh Hữu Lương khóc thảm như vậy, bà nhịn không được cảm thấy đắc ý trong lòng, không chế sự đại chỉ trích Minh Vi, “Vợ của Tri Nhai à, cháu làm như vậy ông trời nếu là biết được, xuống địa ngục đều bị cho vào chảo dầu, dẫm lưỡi dao đó, sao có thể đuổi cha già của mình ra ngoài cửa như vậy chứ? Tri Nhai mau mau quản một chút vợ của cháu đi, đừng để đến lúc, hôm nay nó có thể đuổi cha ruột ra ngoài cửa thì ngày mai cũng có thể đuổi mẹ cháu ra ngoài đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro