Xuyên Tới Thập Niên 80 Cùng Chồng Làm Giàu
Chương 3
Thâm Vọng
2024-08-31 01:37:07
Editor: Hannah
Minh Vi vừa ăn miếng bánh anh đưa, vừa nhìn vào cặp mắt đen nhánh của anh, nghiêm túc mà nói: “Mọi việc là như vậy, ngày làm lễ bái đường hôm đó, bạn thân em là Vu Diểu Diểu nói Phương Văn ngã cây sắp chết, bảo em đi gặp anh ta lần cuối, cho nên em mới thu thập đồ vật. Hạ Tri Nhai, em muốn sống thật tốt cùng anh, anh nghiêm túc suy xét một chút, không ly hôn với hai chúng ta mà nói đều có chỗ tốt.”
Đúng thật là cô đang lợi dụng Hạ Tri Nhai, nhưng chưa chắc không có chỗ tốt nào đối với Hạ Tri Nhai.
Ở thời đại này, 26 tuổi còn không kết hôn như Hạ Tri Nhai đã là người dị loại, nếu như mới kết hôn được nửa tháng liền ly hôn, Hạ Tri Nhai khẳng định sẽ bị gán cho thêm một cái mác là góa vợ. Cho nên mối quan hệ trong cuộc hôn nhân này là gắn bó mật thiết, là đôi bên cùng có lợi.
Hạ Tri Nhai sửng sốt một hồi lâu, mới ha hả cười vài tiếng.
Ngồi vào bên người Minh Vi, duỗi tay sờ thử cái trán của cô, “Không có bị sốt”
Minh Vi năm nay mới 18 tuổi, đã bị cha ruột bán cho anh để làm vợ, trong lòng có hờn dỗi, có chán ghét anh, Hạ Tri Nhai đều có thể lý giải. Nhưng anh không nghĩ tới lúc cùng anh đi lên huyện thành để làm giấy đăng ký kết hôn Minh Vi vẫn còn rất ngoan ngoãn thuận theo như vậy, lại sẽ có phản ứng lớn như thế lúc hai người làm lễ bái đường. Anh cũng không muốn tạm bợ, cho nên đơn giản tính toán thả tự do cho Minh Vi, dù sao cũng chỉ là chịu thiệt mất 300 đồng tiền, chứ sao có thể hủy hoại cả đời con gái người ta.
Minh Vi nổi giận, “Em rất nghiêm túc!”
“Được, vậy tôi cũng nghiêm túc mà nói với em một câu, nếu không ly hôn thì em chờ mà sống những ngày tháng khổ sở đi!”
Tiếng nói của anh rất thấp trầm, giống như tiếng nhạc rất có ý tứ, còn mang theo một chút mùi thuốc lá nhàn nhạt. Minh Vi tức giận, người này là đang tỏ thái độ, hay là đang nguyền rủa cô vậy? Thật không muốn cùng cô làm hòa đến vậy?
Minh Vi còn đang nghĩ ngợi xem nên tiếp tục khuyên giải anh như thế nào, Hạ Tri Nhai lại đột nhiên nhấc một chân dẫm lên mép giường, vươn tay kéo ống quần, trên chân lộ ra những mảng lở loét kinh tởm, bên trên chảy xuống mủ trắng khiến người ta ghế tởm, có mùi khét lẹt.
Chỉ nghe Hạ Tri Nhai cực kỳ bình đạm mà nói, “Em cho rằng ba mẹ tôi vì cái gì mà sốt ruột như vậy, tình nguyện tiêu tốn 300 đồng tiền, cũng muốn mua em về làm vợ cho tôi?”
“Là do tôi bị bệnh, nhanh thì hai ba tháng, mà chậm thì tầm một hai năm này, đôi chân này cũng liền bỏ đi, em biết đây là ý gì sao?” Từng lời nói của Hạ Tri Nhai leng keng, gõ vào trái tim của Minh Vi.
Đối với Hạ Tri Nhai, một người đàn ông kiêu ngạo như hùng ưng như vậy mà nói, tàn nhẫn nhất không gì hơn chính trở thành một người tàn phế.
Minh Vi nhìn những vết thương trên chân anh, thật lâu đều nói không ra lời.
Ý của Hạ Tri Nhai ý thực rõ ràng minh xác, nếu hiện tại Minh Vi không chịu ly hôn, về sau sẽ liền không có cơ hội ly hôn. Bởi vì sau khi anh trở thành một người tàn phế, anh sẽ thực ích kỷ lối kéo Minh Vi không cho cô đi.
Hơn nữa, nếu như Hạ Tri Nhai tàn phế rồi, lao động chính của nhà họ Hạ cũng sẽ hoàn toàn không còn, khi đó không chỉ là nguồn thu nhập chính bị chặt đứt đơn giản như vậy, cho nên điều Hạ Tri Nhai muốn làm bây giờ là ly hôn, ít nhất khi Minh Vi còn thanh thanh bạch bạch, có thể để cô tự do! Minh Vi cũng ngây ngẩn cả người, Hạ Tri Nhai muốn ly hôn... Là bởi vì không nghĩ để cô bị liên lụy? Minh Vi nhíu mày, vươn tay ra, muốn sờ sờ những vết thương trên đùi Hạ Tri Nhai, lại bị anh nhanh chóng né tránh.
Hiện tại anh hành động vẫn còn rất tự nhiên, cũng khó trách người ngoài nhìn không ra được trên đùi anh có vết thương.
“Hạ Tri Nhai, em không ly hôn!”
Anh nhíu mày.
Minh Vi tiếp tục nói: “Anh có mục đích muốn ly hôn, em cũng có lý do không muốn ly hôn, chúng ta không ly hôn, được không? Em không chê bai anh.”
Hạ Tri Nhai yên lặng nhìn Minh Vi, thật lâu cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Trong hồ lô của cô bé này rốt cuộc bán thuốc gì chứ, không phải lại có quỷ kế gì đó chứ? Đôi mắt đen thâm thúy của anh hiện lên một tia tìm tòi nghiên cứu, sau một lúc lâu, anh mới lạnh lùng buông xuống ống quần, ngữ khí cực kỳ không tốt: “Tùy em!”
Hô! Cuối cùng cũng giải quyết được nguy cơ hôn nhân!
Minh Vi mới vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, cách cửa phòng tân hôn khép hờ đột nhiên bị người ta dùng một chân đá văng ra.
Minh Vi vừa ăn miếng bánh anh đưa, vừa nhìn vào cặp mắt đen nhánh của anh, nghiêm túc mà nói: “Mọi việc là như vậy, ngày làm lễ bái đường hôm đó, bạn thân em là Vu Diểu Diểu nói Phương Văn ngã cây sắp chết, bảo em đi gặp anh ta lần cuối, cho nên em mới thu thập đồ vật. Hạ Tri Nhai, em muốn sống thật tốt cùng anh, anh nghiêm túc suy xét một chút, không ly hôn với hai chúng ta mà nói đều có chỗ tốt.”
Đúng thật là cô đang lợi dụng Hạ Tri Nhai, nhưng chưa chắc không có chỗ tốt nào đối với Hạ Tri Nhai.
Ở thời đại này, 26 tuổi còn không kết hôn như Hạ Tri Nhai đã là người dị loại, nếu như mới kết hôn được nửa tháng liền ly hôn, Hạ Tri Nhai khẳng định sẽ bị gán cho thêm một cái mác là góa vợ. Cho nên mối quan hệ trong cuộc hôn nhân này là gắn bó mật thiết, là đôi bên cùng có lợi.
Hạ Tri Nhai sửng sốt một hồi lâu, mới ha hả cười vài tiếng.
Ngồi vào bên người Minh Vi, duỗi tay sờ thử cái trán của cô, “Không có bị sốt”
Minh Vi năm nay mới 18 tuổi, đã bị cha ruột bán cho anh để làm vợ, trong lòng có hờn dỗi, có chán ghét anh, Hạ Tri Nhai đều có thể lý giải. Nhưng anh không nghĩ tới lúc cùng anh đi lên huyện thành để làm giấy đăng ký kết hôn Minh Vi vẫn còn rất ngoan ngoãn thuận theo như vậy, lại sẽ có phản ứng lớn như thế lúc hai người làm lễ bái đường. Anh cũng không muốn tạm bợ, cho nên đơn giản tính toán thả tự do cho Minh Vi, dù sao cũng chỉ là chịu thiệt mất 300 đồng tiền, chứ sao có thể hủy hoại cả đời con gái người ta.
Minh Vi nổi giận, “Em rất nghiêm túc!”
“Được, vậy tôi cũng nghiêm túc mà nói với em một câu, nếu không ly hôn thì em chờ mà sống những ngày tháng khổ sở đi!”
Tiếng nói của anh rất thấp trầm, giống như tiếng nhạc rất có ý tứ, còn mang theo một chút mùi thuốc lá nhàn nhạt. Minh Vi tức giận, người này là đang tỏ thái độ, hay là đang nguyền rủa cô vậy? Thật không muốn cùng cô làm hòa đến vậy?
Minh Vi còn đang nghĩ ngợi xem nên tiếp tục khuyên giải anh như thế nào, Hạ Tri Nhai lại đột nhiên nhấc một chân dẫm lên mép giường, vươn tay kéo ống quần, trên chân lộ ra những mảng lở loét kinh tởm, bên trên chảy xuống mủ trắng khiến người ta ghế tởm, có mùi khét lẹt.
Chỉ nghe Hạ Tri Nhai cực kỳ bình đạm mà nói, “Em cho rằng ba mẹ tôi vì cái gì mà sốt ruột như vậy, tình nguyện tiêu tốn 300 đồng tiền, cũng muốn mua em về làm vợ cho tôi?”
“Là do tôi bị bệnh, nhanh thì hai ba tháng, mà chậm thì tầm một hai năm này, đôi chân này cũng liền bỏ đi, em biết đây là ý gì sao?” Từng lời nói của Hạ Tri Nhai leng keng, gõ vào trái tim của Minh Vi.
Đối với Hạ Tri Nhai, một người đàn ông kiêu ngạo như hùng ưng như vậy mà nói, tàn nhẫn nhất không gì hơn chính trở thành một người tàn phế.
Minh Vi nhìn những vết thương trên chân anh, thật lâu đều nói không ra lời.
Ý của Hạ Tri Nhai ý thực rõ ràng minh xác, nếu hiện tại Minh Vi không chịu ly hôn, về sau sẽ liền không có cơ hội ly hôn. Bởi vì sau khi anh trở thành một người tàn phế, anh sẽ thực ích kỷ lối kéo Minh Vi không cho cô đi.
Hơn nữa, nếu như Hạ Tri Nhai tàn phế rồi, lao động chính của nhà họ Hạ cũng sẽ hoàn toàn không còn, khi đó không chỉ là nguồn thu nhập chính bị chặt đứt đơn giản như vậy, cho nên điều Hạ Tri Nhai muốn làm bây giờ là ly hôn, ít nhất khi Minh Vi còn thanh thanh bạch bạch, có thể để cô tự do! Minh Vi cũng ngây ngẩn cả người, Hạ Tri Nhai muốn ly hôn... Là bởi vì không nghĩ để cô bị liên lụy? Minh Vi nhíu mày, vươn tay ra, muốn sờ sờ những vết thương trên đùi Hạ Tri Nhai, lại bị anh nhanh chóng né tránh.
Hiện tại anh hành động vẫn còn rất tự nhiên, cũng khó trách người ngoài nhìn không ra được trên đùi anh có vết thương.
“Hạ Tri Nhai, em không ly hôn!”
Anh nhíu mày.
Minh Vi tiếp tục nói: “Anh có mục đích muốn ly hôn, em cũng có lý do không muốn ly hôn, chúng ta không ly hôn, được không? Em không chê bai anh.”
Hạ Tri Nhai yên lặng nhìn Minh Vi, thật lâu cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Trong hồ lô của cô bé này rốt cuộc bán thuốc gì chứ, không phải lại có quỷ kế gì đó chứ? Đôi mắt đen thâm thúy của anh hiện lên một tia tìm tòi nghiên cứu, sau một lúc lâu, anh mới lạnh lùng buông xuống ống quần, ngữ khí cực kỳ không tốt: “Tùy em!”
Hô! Cuối cùng cũng giải quyết được nguy cơ hôn nhân!
Minh Vi mới vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, cách cửa phòng tân hôn khép hờ đột nhiên bị người ta dùng một chân đá văng ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro