Xuyên Tới Thập Niên 80 Cùng Chồng Làm Giàu
Chương 41
Thâm Vọng
2024-08-31 01:37:07
Lý Xuân Hoa đương nhiên thấy, nhìn gương mặt xanh mét của Mã Nguyệt Quế, cách ba con phố vẫn có thể nhìn thấy! Những chủ quán hàng khác cũng đều đang chê cười bà ta, nhưng Lý Xuân Hoa biết đều là cùng nhau mở sạp buôn bán, không thể nói chuyện quá mức khó nghe, vỗ vỗ miệng mình, sau đó bắt đầu bưng sủi cảo ra cho khách.
Lúc trở về, còn mang theo tin tức hóng được: “Minh Vi, mẹ vừa mới nghe người khách hàng kia nói, nhân thịt ở quầy hàng bên cạnh đều có mùi hôi.……”
“Hôi? Cái này sao thế được, ăn vào đau bụng.” Minh Vi nhăn mày, nhìn lướt qua Mã Nguyệt Quế mặt ủ mày ê, người này lầ muốn kiếm tiền đến điên rồi sao? Thế nhưng làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy?
Lý Xuân Hoa lôi kéo cô, nhỏ giọng đề nghị: “Đợi lát nữa chúng ta đi mua thêm thịt, ngày mai làm nhiều sủi cảo mang tới bán.
Như vậy mọi người đều có thể ăn sủi cảo tươi mới, chúng ta còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn……”
Bà cũng là suy xét cho khách hàng, sợ những quán hàng trước cửa trạm y tế này làm không vệ sinh, khách ăn vào lại bị đau bụng.
Bên cạnh lại là Cục Công An, nếu như xảy ra xô xát, về sau ai còn dám tới bên này làm buôn bán nữa.
Minh Vi lại không tán đồng, “Mẹ, mẹ xem chúng ta có trứng luộc nước trà, sủi cảo hấp, sủi cảo nấu cùng cháo rau, món nào không phải đều là cung ứng có hạn lượng, mỗi ngày cũng chỉ có tưng đó, ai tới chậm liền không còn. Nếu cung nhiều hơn cầu, mà hai mẹ con chúng ta lại phải đứng cả ngày trước cửa trạm y tế, cho nên không cần thiết phải mang nhiều hàng như vậy, nếu bán không hết sẽ bị lãng phí. Tuy rằng mấy năm nay cải cách, phân điền đổi thửa, cuộc sống của người dân cũng được cải thiện, nhưng lãng phí lương thực vẫn là đáng xấu hổ nha!”
Lý Xuân Hoa không hiểu cung vượt quá cầu là có ý gì, nhưng Minh Vi nói có đạo lý, lương thực nhà ai cũng không phải mất công trồng trọt chăm sóc, khiếm ít một chút thì kiếm ít một chút vậy, còn có thể bớt nhọc, nhẹ nhàng hơn chút.
Là bà quá nóng lòng cầu thành, chủ yếu là Hạ Tri Nhai cùng người ta đi ra ngoài săn thú, mỗi lần đi một ngày, bà đều không yên tâm a!
“Thôi thôi, con có chủ ý, con làm quyết định là được!” Nói xong Lý Xuân Hoa dứt khoát làm cái phủi tay chưởng quầy, không đề nghị gì nữa, dù sao bà cũng không hiểu được cách nghĩ có việc kiếm lời mà không làm của Minh Vi.
Việc buôn bán ngày hôm nay cũng rất tốt, đặc biệt là trứng luộc nước trà, sau khi có người đầu tiên nếm thử xong, trong vòng năm phút liền bán hết.
Sủi cảo cùng cháo rau bán đến lâu hơn một chút, buổi sáng tầm khoảng 9 giờ mới bán xong.
Lý Xuân Hoa đi dắt xe bò, Minh Vi ở lại thu thập xoong nồi bát đũa, chuẩn bị về nhà, thuận tiện nhìn thoáng qua quầy hàng của Mã Nguyệt Quế, hôm nay chính là bị lỗ vốn, mang đến nhiều nguyên liệu như vậy nhưng cũng chỉ bán được nhiều lắm là một phần ba, hơn nữa chỗ này vẫn còn là chỗ bán đắt của mai cảnh, bà ta là người thứ hai bán bữa sáng, nói đến cũng là đáng thương.
Minh Vi nghĩ như vậy, tay chân càng thêm nhanh nhẹn thu thập đồ vật.
Đúng lúc này một cô gái tay xách nách mang đi tới, trực tiếp đứng lại trước quầy hàng của Minh Vi, trong giọng nói có chút không hài lòng: “Vi Vi, cậu có ý gì! Cho dù là đã gả chồng không đi học nữa, cũng nên trở về trường học một chuyến dọn hết đống đồ của cậu đi chứ, thầy cô biết quan hệ hai chúng ta rất tốt, còn cố ý nhờ mình mang đồ vật tới cho cậu nè, hừ! Nặng chết mất!”
Cô gái trước mặt bện tóc hay bên hợp thời, mặc chiếc váy kẻ caro cập đầu gốo, trên đầu còn cài một chiếc băng đô màu hồng phấn, vừa xinh đẹp lại thời thượng, là nữ thanh niên văn nghệ trong mắt đám thanh niên trí thức.
Cô gái này tên là Vu Diểu Diều, cũng chính là cô bạn “bạch liên bông” thân thiết với Minh Vi, nhưng trên thực tế lại lén lút cặp kè với Phương Văn, người mà “Minh Vi” thích, còn cấu kết với Phương Văn lừa “Minh Vi”, biến cô trở thành kẻ lẳng lơ trơ trẽn trong miệng người dân thôn Kháo Sơn.
Minh Vi cùng Lý Xuân Hoa ở cạnh nhau, vốn muốn làm bộ như không thấy Vu Diểu Diểu, nhưng không nghĩ tới cô ta lại đi tới dừng lại ngay trước quầy hàng của cô, còn bày ra bộ dáng “cô mau mau cảm ơn tôi đi”.
“Là cô sao, đã lâu không thấy.” Minh Vi lãnh đạm đáp lạo một tiếng, nhìn chiếc túi to bị Vu Diểu Diểu ném xuống đất, bên trong đựng đầy những đồ dùng của cô khi còn ở trường, đều là một ít sách vở, sách giáo khoa gì đó.
Lúc trở về, còn mang theo tin tức hóng được: “Minh Vi, mẹ vừa mới nghe người khách hàng kia nói, nhân thịt ở quầy hàng bên cạnh đều có mùi hôi.……”
“Hôi? Cái này sao thế được, ăn vào đau bụng.” Minh Vi nhăn mày, nhìn lướt qua Mã Nguyệt Quế mặt ủ mày ê, người này lầ muốn kiếm tiền đến điên rồi sao? Thế nhưng làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy?
Lý Xuân Hoa lôi kéo cô, nhỏ giọng đề nghị: “Đợi lát nữa chúng ta đi mua thêm thịt, ngày mai làm nhiều sủi cảo mang tới bán.
Như vậy mọi người đều có thể ăn sủi cảo tươi mới, chúng ta còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn……”
Bà cũng là suy xét cho khách hàng, sợ những quán hàng trước cửa trạm y tế này làm không vệ sinh, khách ăn vào lại bị đau bụng.
Bên cạnh lại là Cục Công An, nếu như xảy ra xô xát, về sau ai còn dám tới bên này làm buôn bán nữa.
Minh Vi lại không tán đồng, “Mẹ, mẹ xem chúng ta có trứng luộc nước trà, sủi cảo hấp, sủi cảo nấu cùng cháo rau, món nào không phải đều là cung ứng có hạn lượng, mỗi ngày cũng chỉ có tưng đó, ai tới chậm liền không còn. Nếu cung nhiều hơn cầu, mà hai mẹ con chúng ta lại phải đứng cả ngày trước cửa trạm y tế, cho nên không cần thiết phải mang nhiều hàng như vậy, nếu bán không hết sẽ bị lãng phí. Tuy rằng mấy năm nay cải cách, phân điền đổi thửa, cuộc sống của người dân cũng được cải thiện, nhưng lãng phí lương thực vẫn là đáng xấu hổ nha!”
Lý Xuân Hoa không hiểu cung vượt quá cầu là có ý gì, nhưng Minh Vi nói có đạo lý, lương thực nhà ai cũng không phải mất công trồng trọt chăm sóc, khiếm ít một chút thì kiếm ít một chút vậy, còn có thể bớt nhọc, nhẹ nhàng hơn chút.
Là bà quá nóng lòng cầu thành, chủ yếu là Hạ Tri Nhai cùng người ta đi ra ngoài săn thú, mỗi lần đi một ngày, bà đều không yên tâm a!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thôi thôi, con có chủ ý, con làm quyết định là được!” Nói xong Lý Xuân Hoa dứt khoát làm cái phủi tay chưởng quầy, không đề nghị gì nữa, dù sao bà cũng không hiểu được cách nghĩ có việc kiếm lời mà không làm của Minh Vi.
Việc buôn bán ngày hôm nay cũng rất tốt, đặc biệt là trứng luộc nước trà, sau khi có người đầu tiên nếm thử xong, trong vòng năm phút liền bán hết.
Sủi cảo cùng cháo rau bán đến lâu hơn một chút, buổi sáng tầm khoảng 9 giờ mới bán xong.
Lý Xuân Hoa đi dắt xe bò, Minh Vi ở lại thu thập xoong nồi bát đũa, chuẩn bị về nhà, thuận tiện nhìn thoáng qua quầy hàng của Mã Nguyệt Quế, hôm nay chính là bị lỗ vốn, mang đến nhiều nguyên liệu như vậy nhưng cũng chỉ bán được nhiều lắm là một phần ba, hơn nữa chỗ này vẫn còn là chỗ bán đắt của mai cảnh, bà ta là người thứ hai bán bữa sáng, nói đến cũng là đáng thương.
Minh Vi nghĩ như vậy, tay chân càng thêm nhanh nhẹn thu thập đồ vật.
Đúng lúc này một cô gái tay xách nách mang đi tới, trực tiếp đứng lại trước quầy hàng của Minh Vi, trong giọng nói có chút không hài lòng: “Vi Vi, cậu có ý gì! Cho dù là đã gả chồng không đi học nữa, cũng nên trở về trường học một chuyến dọn hết đống đồ của cậu đi chứ, thầy cô biết quan hệ hai chúng ta rất tốt, còn cố ý nhờ mình mang đồ vật tới cho cậu nè, hừ! Nặng chết mất!”
Cô gái trước mặt bện tóc hay bên hợp thời, mặc chiếc váy kẻ caro cập đầu gốo, trên đầu còn cài một chiếc băng đô màu hồng phấn, vừa xinh đẹp lại thời thượng, là nữ thanh niên văn nghệ trong mắt đám thanh niên trí thức.
Cô gái này tên là Vu Diểu Diều, cũng chính là cô bạn “bạch liên bông” thân thiết với Minh Vi, nhưng trên thực tế lại lén lút cặp kè với Phương Văn, người mà “Minh Vi” thích, còn cấu kết với Phương Văn lừa “Minh Vi”, biến cô trở thành kẻ lẳng lơ trơ trẽn trong miệng người dân thôn Kháo Sơn.
Minh Vi cùng Lý Xuân Hoa ở cạnh nhau, vốn muốn làm bộ như không thấy Vu Diểu Diểu, nhưng không nghĩ tới cô ta lại đi tới dừng lại ngay trước quầy hàng của cô, còn bày ra bộ dáng “cô mau mau cảm ơn tôi đi”.
“Là cô sao, đã lâu không thấy.” Minh Vi lãnh đạm đáp lạo một tiếng, nhìn chiếc túi to bị Vu Diểu Diểu ném xuống đất, bên trong đựng đầy những đồ dùng của cô khi còn ở trường, đều là một ít sách vở, sách giáo khoa gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro