Xuyên Tới Thập Niên 80 Cùng Chồng Làm Giàu
Chương 48
Thâm Vọng
2024-08-31 01:37:07
“Chỉ có 30% thôi sao?” Minh Vi nhíu chặt lông mày, như là có thể kẹp chết ruồi bọ.
Phí phẫu thuật 430 tệ, cộng với các chi phí theo dõi, sợ là phải tốn khoảng 600 tệ hoặc thậm chí hơn thế. Minh Vi tính tính, trong tay cô nhiều nhất cũng chỉ có 70 tệ, so với chi phí cần phải tiêu dùng ở trạm y tế quả thực như muối bỏ biển. Nhưng khoản chi phí, tiền thuốc men “giá trên trời” như vậy lại chỉ có thể đổi lấy 30% cơ hội sống sót cho Hạ Tri Nhai!
Hộ sĩ cũng hiểu cho lo lắng của cô, tuy biết nói như vậy là không nên, nhưng vẫn mở miệng: “Cô nhất định phải chuẩn bị tâm lý, rất có khả năng tiêu nhiều tiền như vậy nhưng vẫn cứu không được.”
“Chữa! Nhất định phải chữa trị!” Minh Vi lập tức mở miệng, cô không tin Hạ Tri Nhai sẽ bỏ mạng như vậy.
Hộ sĩ kinh ngạc trước quyết định của cô, nhưng vẫn để cô thanh toán tiền phí, rốt cuộc đây là lựa chọn của người nhà bệnh nhân.
Nhưng khi nộp tiền, Minh Vi lại khó khăn, toàn thân trên dưới cũng chưa đủ 70 tệ, chỉ có 63 tệ, vừa vặn có thể giao trước một bộ phận.
Cô mím môi, mặt dày nói: “Cô y tá, tôi có thể giao trước một bộ phận, số còn lại để ngày mai giao nốt có được hay không?”
Hộ sĩ kinh ngạc, chưa từng có tiền lệ như này.
Nhưng thấy bộ dáng sốt ruột của Minh Vi, có chút lưỡng lự: “Để tôi đi hỏi chủ nhiệm một chút”
“Làm phiền cô rồi.” Minh Vi cười cảm kích.
Hộ sĩ rời đi không bao lâu, liền đã quay lại, nói cho Minh Vi biết rằng chủ nhiệm của bệnh viện đồng ý để cô thanh tooán tiền thuốc men sau, nhưng muộn nhất cũng chỉ có thể tới buổi chiều ngày mai. Tuy rằng chỉ có hơn hai mươi tiếng đồng hồ, nhưng Minh Vi đã rất vui, liên tục cảm ơn.
Sau khi y tá rời đi, Lý Xuân Hoa lau nước mắt tiến lên hỏi: "Minh Vi, phải tốn bao nhiêu tiền?”
Bà đang tính toán xem trong nhà còn tích lũy được bao nhiêu tiền, có đủ để con trai ở lại trạm y tế tiêu dùng hay không, liền nghe thấy Minh Vi nói: “Mẹ, không tốn bao nhiêu, chính sách của quốc gia hiện nay rất tốt, cũng chỉ mất mấy chục mà thôi.
Mẹ cũng không cần quản cái việc này, mẹ cứ ở lại đây trông nom Tri Nhai, con đi ra ngoài một chuyến, tầm khoảng mấy tiếng sau con mới trở về.”
“Đi đâu?” Lý Xuân Hoa khẩn trương hỏi.
“Mua chút đồ bổ cho Tri Nhai, chảy máu nhiều như vậy, khẳng định phải tẩm bổ thêm để bù vào.” Minh Vi lấy cớ nói.
Cô đã nghĩ ra được biện pháp kiếm tiền, chỉ là tạm thời chưa thể nói cho Lý Xuân Hoa biết, sợ bà sẽ thương tâm.
Lý Xuân Hoa nhìn Minh Vi bước chân vội vàng, cảm thấy hoài nghi trong lòng. Bà chạy tới trước mặt hai người thợ săn còn đang cảm thấy tự trách, nhờ bọn họ chăm sóc, để ý tình huống của Hạ Tri Nhai, sau đó lén lút đi theo sau Minh Vi, cùng cô rời đi trạm y tế.
Mà Minh Vi sau khi rời đi trạm y tế, cũng không đi xa, mà tới chỗ cô vẫn bầy quán mỗi ngày.
Mã Nguyệt Quế cũng đang buôn bán, đột nhiên thấy Minh Vi lại tới nữa, không khỏi khẩn trương, nhanh chóng tiến lên hỏi: “Minh Vi, cô lại tới làm gì? Sủi cảo nhà cô hôm nay không phải đã bán xong rồi sao!”
“Chằng lẽ tôi không được tới đây hay sao?” Hôm nay Hạ Tri Nhai xảy ra chuyện, vốn dĩ tâm trạng Minh Vi đã không tốt, giờ phút này Mã Nguyệt Quế lại tiến lên hỏi cái này hỏi cái kia, cô trực tiếp đáp trả.
Mà Minh Vi vừa dứt lời, ấn tượng về cô ở trong lòng Mã Nguyệt Quế lại thêm một cái mới, đó chính là không lễ phép!
Minh Vi không để ý tới sắc mặt khó coi của Mã Nguyệt Quế, hai tay chụm lại tạo thành hình cái loa rồi hô to: “Mọi người trước tiên tạm dừng các việc trong tay nghe tôi nói, tôi bày quán ở trước cửa trạm y tế cũng được một thời gian, công việc kinh doanh cũng như danh tiếng mọi người cũng thấy rồi đó. Hiện tại tôi muốn chuyển nhượng phương pháp làm sủi cảo nấu, sủi cảo hấp cùng với trứng luộc nước trà, hơn nữa hứa hẹn sẽ không tiếp tục bày quán trước cửa trạm y tế nữa, nếu như ai muốn thay thế tiếp nhận quầy hàng của tôi, có thể tới đây nói chuyện giá cả với tôi!”
Trước đây cô thấy có rất nhiều cửa hàng dán thông báo chuyển nhượng cửa hàng, nhưng những cửa hàng đó đều là những cửa hàng ‘làm ăn không phát đạt’. Cũng là vừa mới ý tưởng chợt lóe ra trong đầu, bán lại cửa hàng nhỏ của cô. Mặc dù công việc kinh doanh ở trước cửa trạm y tế rất tốt, nhưng cũng không thể lập tức giải quyết được nhu cầu cấp thiết của cô hiện nay.
Phí phẫu thuật 430 tệ, cộng với các chi phí theo dõi, sợ là phải tốn khoảng 600 tệ hoặc thậm chí hơn thế. Minh Vi tính tính, trong tay cô nhiều nhất cũng chỉ có 70 tệ, so với chi phí cần phải tiêu dùng ở trạm y tế quả thực như muối bỏ biển. Nhưng khoản chi phí, tiền thuốc men “giá trên trời” như vậy lại chỉ có thể đổi lấy 30% cơ hội sống sót cho Hạ Tri Nhai!
Hộ sĩ cũng hiểu cho lo lắng của cô, tuy biết nói như vậy là không nên, nhưng vẫn mở miệng: “Cô nhất định phải chuẩn bị tâm lý, rất có khả năng tiêu nhiều tiền như vậy nhưng vẫn cứu không được.”
“Chữa! Nhất định phải chữa trị!” Minh Vi lập tức mở miệng, cô không tin Hạ Tri Nhai sẽ bỏ mạng như vậy.
Hộ sĩ kinh ngạc trước quyết định của cô, nhưng vẫn để cô thanh toán tiền phí, rốt cuộc đây là lựa chọn của người nhà bệnh nhân.
Nhưng khi nộp tiền, Minh Vi lại khó khăn, toàn thân trên dưới cũng chưa đủ 70 tệ, chỉ có 63 tệ, vừa vặn có thể giao trước một bộ phận.
Cô mím môi, mặt dày nói: “Cô y tá, tôi có thể giao trước một bộ phận, số còn lại để ngày mai giao nốt có được hay không?”
Hộ sĩ kinh ngạc, chưa từng có tiền lệ như này.
Nhưng thấy bộ dáng sốt ruột của Minh Vi, có chút lưỡng lự: “Để tôi đi hỏi chủ nhiệm một chút”
“Làm phiền cô rồi.” Minh Vi cười cảm kích.
Hộ sĩ rời đi không bao lâu, liền đã quay lại, nói cho Minh Vi biết rằng chủ nhiệm của bệnh viện đồng ý để cô thanh tooán tiền thuốc men sau, nhưng muộn nhất cũng chỉ có thể tới buổi chiều ngày mai. Tuy rằng chỉ có hơn hai mươi tiếng đồng hồ, nhưng Minh Vi đã rất vui, liên tục cảm ơn.
Sau khi y tá rời đi, Lý Xuân Hoa lau nước mắt tiến lên hỏi: "Minh Vi, phải tốn bao nhiêu tiền?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà đang tính toán xem trong nhà còn tích lũy được bao nhiêu tiền, có đủ để con trai ở lại trạm y tế tiêu dùng hay không, liền nghe thấy Minh Vi nói: “Mẹ, không tốn bao nhiêu, chính sách của quốc gia hiện nay rất tốt, cũng chỉ mất mấy chục mà thôi.
Mẹ cũng không cần quản cái việc này, mẹ cứ ở lại đây trông nom Tri Nhai, con đi ra ngoài một chuyến, tầm khoảng mấy tiếng sau con mới trở về.”
“Đi đâu?” Lý Xuân Hoa khẩn trương hỏi.
“Mua chút đồ bổ cho Tri Nhai, chảy máu nhiều như vậy, khẳng định phải tẩm bổ thêm để bù vào.” Minh Vi lấy cớ nói.
Cô đã nghĩ ra được biện pháp kiếm tiền, chỉ là tạm thời chưa thể nói cho Lý Xuân Hoa biết, sợ bà sẽ thương tâm.
Lý Xuân Hoa nhìn Minh Vi bước chân vội vàng, cảm thấy hoài nghi trong lòng. Bà chạy tới trước mặt hai người thợ săn còn đang cảm thấy tự trách, nhờ bọn họ chăm sóc, để ý tình huống của Hạ Tri Nhai, sau đó lén lút đi theo sau Minh Vi, cùng cô rời đi trạm y tế.
Mà Minh Vi sau khi rời đi trạm y tế, cũng không đi xa, mà tới chỗ cô vẫn bầy quán mỗi ngày.
Mã Nguyệt Quế cũng đang buôn bán, đột nhiên thấy Minh Vi lại tới nữa, không khỏi khẩn trương, nhanh chóng tiến lên hỏi: “Minh Vi, cô lại tới làm gì? Sủi cảo nhà cô hôm nay không phải đã bán xong rồi sao!”
“Chằng lẽ tôi không được tới đây hay sao?” Hôm nay Hạ Tri Nhai xảy ra chuyện, vốn dĩ tâm trạng Minh Vi đã không tốt, giờ phút này Mã Nguyệt Quế lại tiến lên hỏi cái này hỏi cái kia, cô trực tiếp đáp trả.
Mà Minh Vi vừa dứt lời, ấn tượng về cô ở trong lòng Mã Nguyệt Quế lại thêm một cái mới, đó chính là không lễ phép!
Minh Vi không để ý tới sắc mặt khó coi của Mã Nguyệt Quế, hai tay chụm lại tạo thành hình cái loa rồi hô to: “Mọi người trước tiên tạm dừng các việc trong tay nghe tôi nói, tôi bày quán ở trước cửa trạm y tế cũng được một thời gian, công việc kinh doanh cũng như danh tiếng mọi người cũng thấy rồi đó. Hiện tại tôi muốn chuyển nhượng phương pháp làm sủi cảo nấu, sủi cảo hấp cùng với trứng luộc nước trà, hơn nữa hứa hẹn sẽ không tiếp tục bày quán trước cửa trạm y tế nữa, nếu như ai muốn thay thế tiếp nhận quầy hàng của tôi, có thể tới đây nói chuyện giá cả với tôi!”
Trước đây cô thấy có rất nhiều cửa hàng dán thông báo chuyển nhượng cửa hàng, nhưng những cửa hàng đó đều là những cửa hàng ‘làm ăn không phát đạt’. Cũng là vừa mới ý tưởng chợt lóe ra trong đầu, bán lại cửa hàng nhỏ của cô. Mặc dù công việc kinh doanh ở trước cửa trạm y tế rất tốt, nhưng cũng không thể lập tức giải quyết được nhu cầu cấp thiết của cô hiện nay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro