Xuyên Tới Thập Niên 80 Làm Cục Cưng May Mắn
Chương 15
Mộc Thất Oản/沐柒绾
2024-08-31 00:01:43
Tôn Hương Liên và Tô Đại Quý nhìn thấy Tô Điềm Điềm, Tô Đại Quý còn bình thản, chỉ là hơi hơi cong cong môi, Tôn Hương Liên thì trực tiếp hơn, dang tay bế lấy Tô Điềm Điềm đang trong lòng ngực của Thẩm Xảo Anh, hỏi: “Điềm Điềm, có phải nhớ bà nội rồi hay không?”
“Bà nội, lên núi.”
Tôn Hương Liên nghe vậy, tức khắc khó khăn: “Điềm Điềm ngoan, hôm nay cũng đừng lên núi, lên núi không mệt sao? Chờ thêm hai ngày, chúng ta lại đi.”
Tô Điềm Điềm nghe xong, liền biết hôm nay là không thể lên núi, phồng má, tỏ vẻ không vui.
Thẩm Xảo Anh và Tôn Hương Liên thấy Tô Điềm Điềm như vậy, đều nhịn không được buồn cười.
“Điềm Điềm, núi cũng liền bên cạnh, cũng sẽ không tự mọc chân chạy mất, đợi hai ngày nữa mình lại đi cũng vậy mà thôi.”
Nghe xong hai người khuyên bảo, Tô Điềm Điềm biết làm như thế nào cũng cũng không được, liền chuẩn bị đi tìm Cố Cẩm Châu chơi, cũng không biết vì cái gì, Tô Điềm Điềm luôn cảm thấy Cố Cẩm Châu rất quen thuộc, quan hệ gần gũi khó lý giải.
Chờ sau khi Thẩm Xảo Anh và Tô Điềm Điềm rời khỏi, Tôn Hương Liên và Tô Đại Quý liếc nhau, nhìn nhau cười.
“Nói tiếp chuyện vừa nãy đi, hiện tại có tiền, như vậy cả Văn Hồ và Văn Hà là có thể cùng nhau đi học, tính tình này của Văn Hồ, tôi thật là lo lắng......”
Tô Đại Quý cũng nhịn không được thở dài: “Tính cách của Văn Hồ là bởi vì thân thể không tốt, rất ít kết giao với bạn bè, mới như vậy, chờ tiếp xúc với nhiều người thì tốt rồi.”
“Vợ thằng cả như bây giờ, chỉ sợ nhà thằng cả cũng chỉ có một đứa con là Văn Hồ.”
Lúc trước khi Tô Minh Lương muốn cưới Triệu Tuệ Đình, hai vợ chồng ông bà đều không đồng ý, đầu tiên gia thế đã không bình đẳng, gia thế nhà Triệu Tuệ Đình vốn không tồi, nhà họ Tô không thể sánh bằng.
Chẳng sợ ngay từ ban đầu là Tô Minh Lương cứu Triệu Tuệ Đình, cũng là với cao không tới, ngoại trừ cái này, còn là vì thân thể của Triệu Tuệ Đình luôn không tốt, rất khó có con, Tô Minh Lương là con trai trưởng nhà họ Tô, nếu không có con thì không nói nổi.
Chỉ là lúc đó Tô Minh Lương nhất quyết muốn cưới Triệu Tuệ Đình, bản thân Tô Minh Lương cũng là người có chủ kiến, Tôn Hương Liên và Tô Đại Quý không có cách nào khác chỉ có thể đồng ý.
Sau đó qua mấy năm, mới miễn cưỡng sinh được một đứa là Tô Văn Hồ, cũng là vì sinh đứa nhỏ này, Triệu Tuệ Đình cơ hồ đi nửa cái mạng, không có biện pháp sinh thêm, thân thể cũng vẫn luôn không tốt.
Có lẽ là do thân thể Triệu Tuệ Đình luôn không tốt, cho nên thân thể Tô Văn Hồcũng không tốt, khi còn nhỏ vẫn luôn bệnh tật ốm yếu, nhà thằng cả vẫn luôn lo lắng nuôi không sống nổi.
“Lúc trước thằng cả quyết định cưới người vợ này, điểm này chỉ sợ là đã sớm nghĩ tới.”
Kỳ thật lại nói tiếp, Tôn Hương Liên và Tô Đại Quý cũng không có gì bất mãn hay không hài lòng về Triệu Tuệ Đình, Triệu Tuệ Đình tuy rằng là người thủ đô, hơn nữa gia cảnh lại tốt, nhưng trước nay đều không làm ra vẻ, cũng không kênh kiệu, giao tiếp quan hệ với mọi người trong nhà họ Tô đều rất tốt.
Trừ bỏ thân thể......
......
Thẩm Xảo Anh bế theo Tô Điềm Điềm sang nhà họ Cố tìm Cố Cẩm Châu chơi, Cố Cẩm Châu thấy Tô Điềm Điềm sang đây, nhịn không được cười, “Điềm Điềm”
“Anh ơi.” Tô Điềm Điềm trong lòng Thẩm Xảo Anh giãy giụa muốn xuống đất, bước chân ngắn nhỏ đi tới bên cạnh Cố Cẩm Châu, Cố Cẩm Châu nhìn bộ dáng lạch bạch lạch bạch của Tô Điềm Điềm, giống như là chú chim cánh cụt nhỏ, đáng yêu vô cùng.
Trần Nhã Vân nhìn bộ dáng đáng yêu của Tô Điềm Điềm, tâm sinh vui mừng: “Điềm Điềm là sang tìm anh Cẩm Châu chơi cùng phải không? Tới đây để dì ôm một cái được không nào?”
Tô Điềm Điềm nhìn bộ dáng tràn đầy chờ mong của Trần Nhã Vân, trong lòng bất đắc dĩ mà thở dài, vươn hai cánh tay múp ý bảo Trần Nhã Vân ôm.
Trần Nhã Vân bế Tô Điềm Điềm lên, chỉ cảm thấy khắp người Tô Điềm Điềm đều là một mùi sữa thơm phưng phức, cả người kiều kiều mềm mại, một chút cũng không giống mấy bé trai khác.
“Quá đáng yêu, Điềm Điềm như thế nào có thể chọc người yêu thích như vậy chứ?”
“Bà nội, lên núi.”
Tôn Hương Liên nghe vậy, tức khắc khó khăn: “Điềm Điềm ngoan, hôm nay cũng đừng lên núi, lên núi không mệt sao? Chờ thêm hai ngày, chúng ta lại đi.”
Tô Điềm Điềm nghe xong, liền biết hôm nay là không thể lên núi, phồng má, tỏ vẻ không vui.
Thẩm Xảo Anh và Tôn Hương Liên thấy Tô Điềm Điềm như vậy, đều nhịn không được buồn cười.
“Điềm Điềm, núi cũng liền bên cạnh, cũng sẽ không tự mọc chân chạy mất, đợi hai ngày nữa mình lại đi cũng vậy mà thôi.”
Nghe xong hai người khuyên bảo, Tô Điềm Điềm biết làm như thế nào cũng cũng không được, liền chuẩn bị đi tìm Cố Cẩm Châu chơi, cũng không biết vì cái gì, Tô Điềm Điềm luôn cảm thấy Cố Cẩm Châu rất quen thuộc, quan hệ gần gũi khó lý giải.
Chờ sau khi Thẩm Xảo Anh và Tô Điềm Điềm rời khỏi, Tôn Hương Liên và Tô Đại Quý liếc nhau, nhìn nhau cười.
“Nói tiếp chuyện vừa nãy đi, hiện tại có tiền, như vậy cả Văn Hồ và Văn Hà là có thể cùng nhau đi học, tính tình này của Văn Hồ, tôi thật là lo lắng......”
Tô Đại Quý cũng nhịn không được thở dài: “Tính cách của Văn Hồ là bởi vì thân thể không tốt, rất ít kết giao với bạn bè, mới như vậy, chờ tiếp xúc với nhiều người thì tốt rồi.”
“Vợ thằng cả như bây giờ, chỉ sợ nhà thằng cả cũng chỉ có một đứa con là Văn Hồ.”
Lúc trước khi Tô Minh Lương muốn cưới Triệu Tuệ Đình, hai vợ chồng ông bà đều không đồng ý, đầu tiên gia thế đã không bình đẳng, gia thế nhà Triệu Tuệ Đình vốn không tồi, nhà họ Tô không thể sánh bằng.
Chẳng sợ ngay từ ban đầu là Tô Minh Lương cứu Triệu Tuệ Đình, cũng là với cao không tới, ngoại trừ cái này, còn là vì thân thể của Triệu Tuệ Đình luôn không tốt, rất khó có con, Tô Minh Lương là con trai trưởng nhà họ Tô, nếu không có con thì không nói nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là lúc đó Tô Minh Lương nhất quyết muốn cưới Triệu Tuệ Đình, bản thân Tô Minh Lương cũng là người có chủ kiến, Tôn Hương Liên và Tô Đại Quý không có cách nào khác chỉ có thể đồng ý.
Sau đó qua mấy năm, mới miễn cưỡng sinh được một đứa là Tô Văn Hồ, cũng là vì sinh đứa nhỏ này, Triệu Tuệ Đình cơ hồ đi nửa cái mạng, không có biện pháp sinh thêm, thân thể cũng vẫn luôn không tốt.
Có lẽ là do thân thể Triệu Tuệ Đình luôn không tốt, cho nên thân thể Tô Văn Hồcũng không tốt, khi còn nhỏ vẫn luôn bệnh tật ốm yếu, nhà thằng cả vẫn luôn lo lắng nuôi không sống nổi.
“Lúc trước thằng cả quyết định cưới người vợ này, điểm này chỉ sợ là đã sớm nghĩ tới.”
Kỳ thật lại nói tiếp, Tôn Hương Liên và Tô Đại Quý cũng không có gì bất mãn hay không hài lòng về Triệu Tuệ Đình, Triệu Tuệ Đình tuy rằng là người thủ đô, hơn nữa gia cảnh lại tốt, nhưng trước nay đều không làm ra vẻ, cũng không kênh kiệu, giao tiếp quan hệ với mọi người trong nhà họ Tô đều rất tốt.
Trừ bỏ thân thể......
......
Thẩm Xảo Anh bế theo Tô Điềm Điềm sang nhà họ Cố tìm Cố Cẩm Châu chơi, Cố Cẩm Châu thấy Tô Điềm Điềm sang đây, nhịn không được cười, “Điềm Điềm”
“Anh ơi.” Tô Điềm Điềm trong lòng Thẩm Xảo Anh giãy giụa muốn xuống đất, bước chân ngắn nhỏ đi tới bên cạnh Cố Cẩm Châu, Cố Cẩm Châu nhìn bộ dáng lạch bạch lạch bạch của Tô Điềm Điềm, giống như là chú chim cánh cụt nhỏ, đáng yêu vô cùng.
Trần Nhã Vân nhìn bộ dáng đáng yêu của Tô Điềm Điềm, tâm sinh vui mừng: “Điềm Điềm là sang tìm anh Cẩm Châu chơi cùng phải không? Tới đây để dì ôm một cái được không nào?”
Tô Điềm Điềm nhìn bộ dáng tràn đầy chờ mong của Trần Nhã Vân, trong lòng bất đắc dĩ mà thở dài, vươn hai cánh tay múp ý bảo Trần Nhã Vân ôm.
Trần Nhã Vân bế Tô Điềm Điềm lên, chỉ cảm thấy khắp người Tô Điềm Điềm đều là một mùi sữa thơm phưng phức, cả người kiều kiều mềm mại, một chút cũng không giống mấy bé trai khác.
“Quá đáng yêu, Điềm Điềm như thế nào có thể chọc người yêu thích như vậy chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro