Xuyên Tới Thập Niên 80 Làm Cục Cưng May Mắn
Chương 2
Mộc Thất Oản/沐柒绾
2024-08-31 00:01:43
Thời còn trẻ Tô Đại Quý thích hút thuốc, sau đó trải qua một hồi bệnh nặng, nói cái gì Tôn Hương Liên cũng đều không đồng ý để Tô Đại Quý tiếp tục hút thuốc, bởi vậy Tô Đại Quý chỉ có thể tìm sở thích khác.
Sau đó, Tô Đại Quý liền thích uống trà, Tôn Hương Liên thấy không có gì không tốt, cũng liền để tùy ông ấy.
“Chuyện này ba và mẹ chúng bây đều đã thương lượng xong, thật sự là quá kỳ quặc, mấy đứa không được nói ra bên ngoài.”
Con dâu thứ ba Ngô Hồng đầu óc nhanh nhạy, lập tức đồng ý: "Ba mẹ, chúng con biết rồi, chỉ là ba mẹ không có phát hiện ra sao? Hều hết gà vịt bắt đầu đẻ trứng nhiều hơn đều là từ lúc Điềm Điềm được sinh ra, ba mẹ nói xem liệu Điềm Điềm có phải chính là phúc tinh hay không?
Hiện tại tuy rằng đã là thập niên 80, nhưng chỗ ở của Tô gia là thôn Tuyền Hải, nơi đây vẫn là một thôn nhỏ ở phương nam xa xôi, rất nhiều người vẫn giữ lối tư tưởng suy nghĩ cũ.
Sau khi Ngô Hồng nói xong, người nhà họ Tô gia tấ cả đều lập tức trầm mặc.
“Loại chuyện này đừng nói bậy, mặc kệ Điềm Điềm có phải phúc tinh hay không, thì đều là bảo bối của Tô gia.” Tôn Hương Liên thấy không khí có chút đình trệ, vội vàng nói.
Ngô Hồng có chút không tình nguyện: “Dạ biết.”
Ngay sau đó, Tô Minh Thương hỏi: “Ba, mẹ, nếu không để con đi lên trên núi nhìn xem có thể bắt gặp được lợn rừng hay không? Thật sự không được thì chỉ có thể đi lên huyện thành để mua.”
Tô Điềm Điềm trong lòng ngực Thẩm Xảo Anh nghe được, vừa đảo mắt, liền nghe được một tiếng “Phanh ——” vang lên bên ngoài, dọa chết khiếp tất cả mọi người nhà họ Tô.
“Đây là có chuyện gì? Thằng hai, thằng ba, thằng tư, các con đi ra ngoài nhìn xem, nhớ cẩn thận đó.”
Tô Đại Quý mặc dù đã từng trải qua mưa to gió lớn, nhưng vẫn bị làm cho kinh hãi, đặc biệt là Tô gia ở dưới chân núi, lỡ như......
Ba anh em nhanh chóng cầm lấy mấy cái cuốc công cụ linh tinh vào trong tay rồi đi ra ngoài, chờ tới khi đi ra đến bên ngoài cửa, nhìn rõ ràng cảnh tượng bên ngoài, ba anh em đều sợ ngây người.
Không bao lâu, ba anh em nâng một con lợn rừng lớn đi vào trong sân, những người khác trong nhà đều kinh ngạc: “Đây là có chuyện gì? Như thế nào nâng con lợn rừng trở về.”
Tô Minh Thương tranh thủ trả lời nói: “Chúng con vừa mới đi ra ngoài, liền nhìn thấy con lợn rừng này nằm ở góc tường, đã không còn thở, thoạt nhìn như là vì cái gì đó mới chạy xuống núi, kết quả đụng vào tường.”
Tô Đại Quý và Tôn Hương Liên liếc nhau, nghĩ tới lời nói vừa rồi của Ngô Hồng, chẳng lẽ thật sự là bởi vì cháu gái bảo bối sao?
Tô Điềm Điềm nhìn đến bộ dáng kinh ngạc mọi người, nhịn không được cười ra tiếng, Tôn Hương Liên quay đầu nhìn về phía Tô Điềm Điềm, trên mặt đều là tươi cười: “Điềm Điềm cười, là cảm thấy nhà chúng ta vận khí tốt phải hay không ?”
“A a.” Tô Điềm Điềm chỉ chỉ lợn rừng, lại chỉ chỉ bản thân, Tôn Hương Liên lại hoàn toàn hiểu lầm.
“Điềm Điềm, cháu còn nhỏ, ăn không hết, đợi cháu lớn rồi, bà nội cho cháu ăn thị, ăn bao nhiêu cũng được!”
Tôn Hương Liên còn tưởng rằng là Tô Điềm Điềm nhìn thấy lợn rừng, muốn ăn thịt lợn rừng, bà tuy rằng sủng ái cháu gái, nhưng cũng biết lúc này Tô Điềm Điềm ăn không hết, bởi vậy uyển chuyển cự tuyệt.
Tô -Căn bản không phải ý tứ này - Điềm Điềm: “......”
Tức giận.
Tô Điềm Điềm phồng má, quay đầu vùi vào trong lòng ngực Thẩm Xảo Anh.
Mọi người thấy thế, đều nở nụ cười.
Ngay cả Thẩm Xảo Anh và Tô Minh Thương đều cảm thấy dở khóc dở cười.
“Được rồi, Điềm Điềm còn nhỏ, không cần cười, các ngươi khi còn nhỏ cũng là như thế này, trước đó chúng ta còn đang thảo luận không có món ăn mặn làm sao bây giờ, hiện tại thịt liền đưa tới cửa.”
Tôn Hương Liên nhìn thấy con lợn rừng lớn như vậy, trong lòng rất là cao hứng, con lợn rừng này ít nhất phải 300 đến 400 cân (khoảng 150-200kg), thậm chí khả năng càng nặng hơn.
Tô Đại Quý vừa lòng gật gật đầu: “Bà tính toán tiệc trăm ngày làm mấy món ăn mặn?”
Sau đó, Tô Đại Quý liền thích uống trà, Tôn Hương Liên thấy không có gì không tốt, cũng liền để tùy ông ấy.
“Chuyện này ba và mẹ chúng bây đều đã thương lượng xong, thật sự là quá kỳ quặc, mấy đứa không được nói ra bên ngoài.”
Con dâu thứ ba Ngô Hồng đầu óc nhanh nhạy, lập tức đồng ý: "Ba mẹ, chúng con biết rồi, chỉ là ba mẹ không có phát hiện ra sao? Hều hết gà vịt bắt đầu đẻ trứng nhiều hơn đều là từ lúc Điềm Điềm được sinh ra, ba mẹ nói xem liệu Điềm Điềm có phải chính là phúc tinh hay không?
Hiện tại tuy rằng đã là thập niên 80, nhưng chỗ ở của Tô gia là thôn Tuyền Hải, nơi đây vẫn là một thôn nhỏ ở phương nam xa xôi, rất nhiều người vẫn giữ lối tư tưởng suy nghĩ cũ.
Sau khi Ngô Hồng nói xong, người nhà họ Tô gia tấ cả đều lập tức trầm mặc.
“Loại chuyện này đừng nói bậy, mặc kệ Điềm Điềm có phải phúc tinh hay không, thì đều là bảo bối của Tô gia.” Tôn Hương Liên thấy không khí có chút đình trệ, vội vàng nói.
Ngô Hồng có chút không tình nguyện: “Dạ biết.”
Ngay sau đó, Tô Minh Thương hỏi: “Ba, mẹ, nếu không để con đi lên trên núi nhìn xem có thể bắt gặp được lợn rừng hay không? Thật sự không được thì chỉ có thể đi lên huyện thành để mua.”
Tô Điềm Điềm trong lòng ngực Thẩm Xảo Anh nghe được, vừa đảo mắt, liền nghe được một tiếng “Phanh ——” vang lên bên ngoài, dọa chết khiếp tất cả mọi người nhà họ Tô.
“Đây là có chuyện gì? Thằng hai, thằng ba, thằng tư, các con đi ra ngoài nhìn xem, nhớ cẩn thận đó.”
Tô Đại Quý mặc dù đã từng trải qua mưa to gió lớn, nhưng vẫn bị làm cho kinh hãi, đặc biệt là Tô gia ở dưới chân núi, lỡ như......
Ba anh em nhanh chóng cầm lấy mấy cái cuốc công cụ linh tinh vào trong tay rồi đi ra ngoài, chờ tới khi đi ra đến bên ngoài cửa, nhìn rõ ràng cảnh tượng bên ngoài, ba anh em đều sợ ngây người.
Không bao lâu, ba anh em nâng một con lợn rừng lớn đi vào trong sân, những người khác trong nhà đều kinh ngạc: “Đây là có chuyện gì? Như thế nào nâng con lợn rừng trở về.”
Tô Minh Thương tranh thủ trả lời nói: “Chúng con vừa mới đi ra ngoài, liền nhìn thấy con lợn rừng này nằm ở góc tường, đã không còn thở, thoạt nhìn như là vì cái gì đó mới chạy xuống núi, kết quả đụng vào tường.”
Tô Đại Quý và Tôn Hương Liên liếc nhau, nghĩ tới lời nói vừa rồi của Ngô Hồng, chẳng lẽ thật sự là bởi vì cháu gái bảo bối sao?
Tô Điềm Điềm nhìn đến bộ dáng kinh ngạc mọi người, nhịn không được cười ra tiếng, Tôn Hương Liên quay đầu nhìn về phía Tô Điềm Điềm, trên mặt đều là tươi cười: “Điềm Điềm cười, là cảm thấy nhà chúng ta vận khí tốt phải hay không ?”
“A a.” Tô Điềm Điềm chỉ chỉ lợn rừng, lại chỉ chỉ bản thân, Tôn Hương Liên lại hoàn toàn hiểu lầm.
“Điềm Điềm, cháu còn nhỏ, ăn không hết, đợi cháu lớn rồi, bà nội cho cháu ăn thị, ăn bao nhiêu cũng được!”
Tôn Hương Liên còn tưởng rằng là Tô Điềm Điềm nhìn thấy lợn rừng, muốn ăn thịt lợn rừng, bà tuy rằng sủng ái cháu gái, nhưng cũng biết lúc này Tô Điềm Điềm ăn không hết, bởi vậy uyển chuyển cự tuyệt.
Tô -Căn bản không phải ý tứ này - Điềm Điềm: “......”
Tức giận.
Tô Điềm Điềm phồng má, quay đầu vùi vào trong lòng ngực Thẩm Xảo Anh.
Mọi người thấy thế, đều nở nụ cười.
Ngay cả Thẩm Xảo Anh và Tô Minh Thương đều cảm thấy dở khóc dở cười.
“Được rồi, Điềm Điềm còn nhỏ, không cần cười, các ngươi khi còn nhỏ cũng là như thế này, trước đó chúng ta còn đang thảo luận không có món ăn mặn làm sao bây giờ, hiện tại thịt liền đưa tới cửa.”
Tôn Hương Liên nhìn thấy con lợn rừng lớn như vậy, trong lòng rất là cao hứng, con lợn rừng này ít nhất phải 300 đến 400 cân (khoảng 150-200kg), thậm chí khả năng càng nặng hơn.
Tô Đại Quý vừa lòng gật gật đầu: “Bà tính toán tiệc trăm ngày làm mấy món ăn mặn?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro