Xuyên Tới Thập Niên 80 Làm Cục Cưng May Mắn
Chương 43
Mộc Thất Oản/沐柒绾
2024-08-31 00:01:43
Tôn Hương Liên nghĩ nghĩ, vẫn quyết định để Thẩm Xảo Anh ở lại trong nhà, hiện tại vẫn đang ăn tết, bận rộn vô cùng, tuy rằng hai ngày nữa sẽ đi thăm thân thích xong xuôi, nhưng cũng không biết chừng sẽ vẫn có những người khác tới cửa.
Thẩm Xảo Anh há miệng thở dốc: “Mẹ, cho con đi cùng đi mà, không phải mẹ vẫn luôn nói Điềm Điềm có phúc khí sao? Con cũng muốn đi xem xem học hỏi một chút.”
Tô Điềm Điềm nghe được lời này, nghiêng nghiêng đầu, học hỏi thêm kiến thức về phúc khí của cô? Nhưng phúc khí không phải đều là hư vô mờ mịt hay sao? Học hỏi thêm kiến thức như thế nào?
Tôn Hương Liên nghĩ nghĩ, biết hiện tại Thẩm Xảo Anh như cũ là nửa tin nửa ngờ, thừa dịp cơ hội này, khiến cho Thẩm Xảo Anh chịu phục hoàn toàn cũng tốt.
“Cũng được, tới lúc đó con với Minh Thương cũng cùng theo đi lên núi.”
......
Tô Điềm Điềm từ lúc biết được hai ngày nữa có thể lên núi chơi, thì vui sướng vô cùng, khiến Tô Minh Thương cùng Thẩm
Xảo Anh dở khóc dở cười.
“Điềm Điềm, nên đi ngủ thôi, con không buồn ngủ sao?”
Nhìn thấy Điềm Điềm vẫn đang vô cùng hưng phấn vui vẻ, Thẩm Xảo Anh bất đắc dĩ dỗ dàng nói. “Điềm Điềm vui vẻ.”
Tô Minh Thương cười nói: “Ba ba biết Điềm Điềm vui vẻ, nhưng mà hiện tại đã rất là khuya rồi, Điềm Điềm nên đi ngủ, nếu không ngày mai không dậy nổi.”
Tô Điềm Điềm vừa nghe thấy ngày mai dậy không nổi, lập tức liền nằm xuống, làm bộ ngủ rồi. Thẩm Xảo Anh nhìn các động tác liền mạch trơn tru của Tô Điềm Điềm, trợn mắt há hốc mồm.
Trước đó vẫn còn hưng phấn, không muốn đi ngủ, hiện tại mới vừa nằm xuống, cơn buồn ngủ đã mãnh liệt ập tới, không bao lâu Tô Điềm Điềm liền ngủ rồi.
“Sao vậy? Điềm Điềm sao mà vừa nghe thấy không dậy được liền lập tức nằm xuống?”
Tô Minh Thương nhẫn cười trả lời nói: “Lần trước mẹ có trách cứ tụi Văn Thành, không phải có lần tụi nhỏ chơi tới khuya, ngày hôm sau không dậy nổi hay sao? Có lẽ chính là từ lần đó đã được Điềm Điềm ghi tạc trong lòng đi.”
“Điềm Điềm cảm thấy nếu dậy không nổi, sẽ bị mẹ trách cứ, lúc này mới lập tức nằm xuống.”
Thẩm Xảo Anh dở khóc dở cười: “......”
“Còn có một nguyên nhân, anh phỏng đoán hẳn là lo lắng không được lên núi chơi, mẹ vốn dĩ cũng không muốn để Điềm
Điềm lên núi, nếu là Điềm Điềm bởi vì được lên núi chơi mà thức khuya hôm sau dậy không nổi thì không phải mẹ sẽ có lý
do để cự tuyệt rồi hay sao?”
Thẩm Xảo Anh vẫn luôn thắc mắc về điểm này, vì sao mẹ lại có vẻ không mấy thích cho Điềm Điềm đi lên núi? Chẳng lẽ bên trong có cái gì đặc biệt sao?
“Mẹ vì sao không hy vọng để cho Điềm Điềm lên núi? Có phải trước đó đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Tô Minh Thương thấy Thẩm Xảo Anh bắt đầu sốt ruột, vội vàng giải thích nói: “Không phải như thế, không xảy ra chuyện, chỉ là Điềm Điềm tuổi còn nhỏ, trên núi dù sao cũng sẽ có nguy hiểm, mẹ lo lắng Điềm Điềm xảy ra chuyện.”
“Còn có chính là về phúc khí của Điềm Điềm, mẹ từng nói với anh rồi rồi, bà là lo lắng phúc khí của Điềm Điềm sẽ bị tiêu hao quá mức, đến lúc đó Điềm Điềm sẽ không còn phúc khí.”
“Lời này làm sao nói vậy?”
Thẩm Xảo Anh có thể lý giải đây là Tôn Hương Liên đang suy xét tới vấn đề an toàn, còn chuyện phúc khí thì sao?
“Kỳ thật cũng có thể lý giải, thế hệ trước luôn tương đối tin tưởng đối với mấy thứ này, cảm thấy phúc khí dùng nhiều, liền không còn, cũng là vì muốn tốt cho Điềm Điềm, lúc này mới không muốn mang Điềm Điềm đi lên núi.”
Thẩm Xảo Anh gật gật đầu, suy tư nhìn Tô Điềm Điềm ngủ say.
......
Nhoáng cái tới mùng 6, sáng sớm hôm nay, Tôn Hương Liên liền chuẩn bị dẫn Tô Điềm Điềm còn có Thẩm Xảo Anh cùng Tô Minh Thương đi lên núi.
Nhiệt độ trên núi sẽ càng lạnh hơn, bởi vậy mỗi người đều mặc kín mịt dày cộp, từ xa nhìn lại, giống như là những quả cầu tròn vo.
“Điềm Điềm, nếu cảm thấy lạnh, hoặc là đi không nổi nữa, liền nói ngay cho bà hoặc ba mẹ biết, biết không?”
Tôn Hương Liên không yên tâm lại dặn dò thêm, cháu gái rất cố chấp đối với việc lên núi, chỉ lo lắng tới lúc đó vì được lên núi mà miễn cưỡng chịu đựng.
Thẩm Xảo Anh há miệng thở dốc: “Mẹ, cho con đi cùng đi mà, không phải mẹ vẫn luôn nói Điềm Điềm có phúc khí sao? Con cũng muốn đi xem xem học hỏi một chút.”
Tô Điềm Điềm nghe được lời này, nghiêng nghiêng đầu, học hỏi thêm kiến thức về phúc khí của cô? Nhưng phúc khí không phải đều là hư vô mờ mịt hay sao? Học hỏi thêm kiến thức như thế nào?
Tôn Hương Liên nghĩ nghĩ, biết hiện tại Thẩm Xảo Anh như cũ là nửa tin nửa ngờ, thừa dịp cơ hội này, khiến cho Thẩm Xảo Anh chịu phục hoàn toàn cũng tốt.
“Cũng được, tới lúc đó con với Minh Thương cũng cùng theo đi lên núi.”
......
Tô Điềm Điềm từ lúc biết được hai ngày nữa có thể lên núi chơi, thì vui sướng vô cùng, khiến Tô Minh Thương cùng Thẩm
Xảo Anh dở khóc dở cười.
“Điềm Điềm, nên đi ngủ thôi, con không buồn ngủ sao?”
Nhìn thấy Điềm Điềm vẫn đang vô cùng hưng phấn vui vẻ, Thẩm Xảo Anh bất đắc dĩ dỗ dàng nói. “Điềm Điềm vui vẻ.”
Tô Minh Thương cười nói: “Ba ba biết Điềm Điềm vui vẻ, nhưng mà hiện tại đã rất là khuya rồi, Điềm Điềm nên đi ngủ, nếu không ngày mai không dậy nổi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Điềm Điềm vừa nghe thấy ngày mai dậy không nổi, lập tức liền nằm xuống, làm bộ ngủ rồi. Thẩm Xảo Anh nhìn các động tác liền mạch trơn tru của Tô Điềm Điềm, trợn mắt há hốc mồm.
Trước đó vẫn còn hưng phấn, không muốn đi ngủ, hiện tại mới vừa nằm xuống, cơn buồn ngủ đã mãnh liệt ập tới, không bao lâu Tô Điềm Điềm liền ngủ rồi.
“Sao vậy? Điềm Điềm sao mà vừa nghe thấy không dậy được liền lập tức nằm xuống?”
Tô Minh Thương nhẫn cười trả lời nói: “Lần trước mẹ có trách cứ tụi Văn Thành, không phải có lần tụi nhỏ chơi tới khuya, ngày hôm sau không dậy nổi hay sao? Có lẽ chính là từ lần đó đã được Điềm Điềm ghi tạc trong lòng đi.”
“Điềm Điềm cảm thấy nếu dậy không nổi, sẽ bị mẹ trách cứ, lúc này mới lập tức nằm xuống.”
Thẩm Xảo Anh dở khóc dở cười: “......”
“Còn có một nguyên nhân, anh phỏng đoán hẳn là lo lắng không được lên núi chơi, mẹ vốn dĩ cũng không muốn để Điềm
Điềm lên núi, nếu là Điềm Điềm bởi vì được lên núi chơi mà thức khuya hôm sau dậy không nổi thì không phải mẹ sẽ có lý
do để cự tuyệt rồi hay sao?”
Thẩm Xảo Anh vẫn luôn thắc mắc về điểm này, vì sao mẹ lại có vẻ không mấy thích cho Điềm Điềm đi lên núi? Chẳng lẽ bên trong có cái gì đặc biệt sao?
“Mẹ vì sao không hy vọng để cho Điềm Điềm lên núi? Có phải trước đó đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Minh Thương thấy Thẩm Xảo Anh bắt đầu sốt ruột, vội vàng giải thích nói: “Không phải như thế, không xảy ra chuyện, chỉ là Điềm Điềm tuổi còn nhỏ, trên núi dù sao cũng sẽ có nguy hiểm, mẹ lo lắng Điềm Điềm xảy ra chuyện.”
“Còn có chính là về phúc khí của Điềm Điềm, mẹ từng nói với anh rồi rồi, bà là lo lắng phúc khí của Điềm Điềm sẽ bị tiêu hao quá mức, đến lúc đó Điềm Điềm sẽ không còn phúc khí.”
“Lời này làm sao nói vậy?”
Thẩm Xảo Anh có thể lý giải đây là Tôn Hương Liên đang suy xét tới vấn đề an toàn, còn chuyện phúc khí thì sao?
“Kỳ thật cũng có thể lý giải, thế hệ trước luôn tương đối tin tưởng đối với mấy thứ này, cảm thấy phúc khí dùng nhiều, liền không còn, cũng là vì muốn tốt cho Điềm Điềm, lúc này mới không muốn mang Điềm Điềm đi lên núi.”
Thẩm Xảo Anh gật gật đầu, suy tư nhìn Tô Điềm Điềm ngủ say.
......
Nhoáng cái tới mùng 6, sáng sớm hôm nay, Tôn Hương Liên liền chuẩn bị dẫn Tô Điềm Điềm còn có Thẩm Xảo Anh cùng Tô Minh Thương đi lên núi.
Nhiệt độ trên núi sẽ càng lạnh hơn, bởi vậy mỗi người đều mặc kín mịt dày cộp, từ xa nhìn lại, giống như là những quả cầu tròn vo.
“Điềm Điềm, nếu cảm thấy lạnh, hoặc là đi không nổi nữa, liền nói ngay cho bà hoặc ba mẹ biết, biết không?”
Tôn Hương Liên không yên tâm lại dặn dò thêm, cháu gái rất cố chấp đối với việc lên núi, chỉ lo lắng tới lúc đó vì được lên núi mà miễn cưỡng chịu đựng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro