Xuyên Tới Thập Niên 80 Làm Cục Cưng May Mắn
Chương 46
Mộc Thất Oản/沐柒绾
2024-08-31 00:01:43
“Vận khí của Điềm Điềm thật tốt.”
Tôn Hương Liên không thể không cảm thán chuyện này.
“Mẹ, phụ cận quanh đây hẳn là không chỉ có một gốc nhân sâm này thôi đâu nhỉ? Có cần đi tới phụ cận nhìn thử xem có còn nhân sân nữa hay không?”
Thẩm Xảo Anh cảm thấy tuy rằng nhân sâm không nhiều, nhưng nếu đã xuất hiện ở chỗ này, như vậy khẳng định sẽ chỉ có một gốc mà thôi, sẽ còn có những cây khác, có lẽ có thể tìm được.
“Đợi Minh Thương đào xong gốc này rồi nói sau, chúng ta không thể xác định phụ cận có hay không, hơn nữa một gốc cũng đủ rồi, không cần lòng tham quá mức.”
Nghĩ đến giá trị của nhân sâm, trong lòng Tôn Hương Liên có chút dao động, nhưng nghĩ lại giá trị của một gốc nhân sâm, Tôn Hương Liên quyết định không cần nhặt hạt mè mà bỏ dưa hấu.
Thẩm Xảo Anh hiểu ý của Tôn Hương Liên, cũng không đề cập muốn đi tìm thêm những cây khác.
Mấy người liền cùng nhau nhìn Tô Minh Thương đào nhân sâm, thực ra đào thì cũng không mấy khó khăn, khó khăn chính làm sao để tránh cho rễ nhân sâm không bị đứt.
Nhân sâm có rất nhiều rễ, một khi bị đứt, giá trị của cây nhân sâm đó cũng sẽ bị ảnh hưởng suy giảm. Nhân sâm chân chính có thể bán được giá cao đều là những cây còn nguyên vẹn không bị hư hao chút gì.
Tô Minh Thương thật cẩn thận đào bùn đất xung quanh, nhìn thấy có rất nhiều rễ lộ ra bên ngoài, quay đầu nói: “Mẹ, Xảo Anh, hai người giúp con vót một nhánh cây, không cần quá thô, hơi thon nhỏ một chút là được.”
Thẩm Xảo Anh nghe xong, lập tức đi tìm một nhánh cây thon dài, bắt đầu vót nhỏ.
“Thế nào? Cái này được chứ?”
Chuẩn bị xong, Thẩm Xảo Anh đưa nhánh cây cho Tô Minh Thương, Tô Minh Thương nhìn thấy liền nói: “Có thể.”
Sau đó, Tô Minh Thương dùng nhánh cây để đỡ từng chiếc rễ của nhân sâm, lấy ra từng cái một, đây là một công việc đòi hỏi sự tinh tế tỉ mỉ, lựa một lúc lâu mới được một phần ba.
......
Không biết qua bao lâu, Tô Điềm Điềm đều cóchút mệt mỏi, Tô Minh Thương mới làm xong.
Nhân sâm toàn bộ đều lộ ra ngoài, nhìn qua niên đại không nhỏ.
“Cái này nhìn qua có vẻ lớn, phỏng chừng ít nhất cũng tầm trăm năm tuổi?” Tôn Hương Liên không hiểu nhân sâm, cũng xem không hiểu nhân sâm niên đại, chỉ là đơn thuần quan sát phần đầu của nhân sâm đưa ra phán đoán.
“Thừa dịp hiện tại sắc trời còn chưa tối, con liền mang nhân sâm đi lên huyện thành mà bán đi, để tránh đêm dài lắm mộng.” “Dạ được.”
Tô Minh Thương không có ý kiến, củ nhân sâm này tương đương như củ khoai nóng bỏng tay, có thể bán sớm được là tốt nhất.
“Thuận tiện cũng đem gà rừng mang đi bán, quả dại thì mang về nhà cho tụi nhỏ ăn, mùa đông hiếm khi có trái cây ăn.” Tôn Hương Liên phân phó xong, Tô Minh Thương liền đem đồ vật để hết vào trong sọt của mình, xoay người xuống núi.
Thẩm Xảo Anh có chút bất an: “Mẹ, mẹ nói liệu người của tiệm thuốc có thể bắt nạt anh Minh Thương không hiểu nhân sâm hay không? Cố ý ép giá mua giá thấp?”
Vấn đề này Tôn Hương Liên cũng có nghĩ tới qua, “Cái này thì cũng không có biện pháp nào, dù sao chúng ta lại không biết giá thị trường là như nào? Thực ra mẹ cũng nghĩ tới hay là tìm một người chuyên mua để bán cho họ, nhưng chúng ta lại không có các mối quan hệ, tiếp xúc không tới các ông chủ lớn.”
Thực ra, nếu bán cho các ông chủ lớn khẳng định sẽ bán được giá cao hơn là bán cho tiệm thuốc, chỉ là bọn họ không có mối quan hệ nào, trừ phi đi tìm Tô Minh Thương, nhưng lại mất thời gian, chẳng may bị người khác phát hiện......
“Đúng là như vậy.”
Thẩm Xảo Anh biết Tôn Hương Liên nói có đạo lý, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tô Điềm Điềm thấy thế, cũng gật đầu theo, chọc cười Thẩm Xảo Anh cùng Tôn Hương Liên.
“Điềm Điềm, cháu sao mà khiến người khác yêu thích như vậy cơ chứ?”
......
Huyện thành, tiệm thuốc.
Đây là một tiệm thuốc lớn, nghe nói cũng có cửa hàng chi nhánh ở trên thành phố lớn, trước kia mỗi khi đi bán dược liệu Tô Minh Thương đều tới tiệm thuốc này để bán.
Nhân viên tiệm thuốc nhìn đến Tô Minh Thương, cười hỏi: “Có phải có thứ gì bán phải không?”
Tôn Hương Liên không thể không cảm thán chuyện này.
“Mẹ, phụ cận quanh đây hẳn là không chỉ có một gốc nhân sâm này thôi đâu nhỉ? Có cần đi tới phụ cận nhìn thử xem có còn nhân sân nữa hay không?”
Thẩm Xảo Anh cảm thấy tuy rằng nhân sâm không nhiều, nhưng nếu đã xuất hiện ở chỗ này, như vậy khẳng định sẽ chỉ có một gốc mà thôi, sẽ còn có những cây khác, có lẽ có thể tìm được.
“Đợi Minh Thương đào xong gốc này rồi nói sau, chúng ta không thể xác định phụ cận có hay không, hơn nữa một gốc cũng đủ rồi, không cần lòng tham quá mức.”
Nghĩ đến giá trị của nhân sâm, trong lòng Tôn Hương Liên có chút dao động, nhưng nghĩ lại giá trị của một gốc nhân sâm, Tôn Hương Liên quyết định không cần nhặt hạt mè mà bỏ dưa hấu.
Thẩm Xảo Anh hiểu ý của Tôn Hương Liên, cũng không đề cập muốn đi tìm thêm những cây khác.
Mấy người liền cùng nhau nhìn Tô Minh Thương đào nhân sâm, thực ra đào thì cũng không mấy khó khăn, khó khăn chính làm sao để tránh cho rễ nhân sâm không bị đứt.
Nhân sâm có rất nhiều rễ, một khi bị đứt, giá trị của cây nhân sâm đó cũng sẽ bị ảnh hưởng suy giảm. Nhân sâm chân chính có thể bán được giá cao đều là những cây còn nguyên vẹn không bị hư hao chút gì.
Tô Minh Thương thật cẩn thận đào bùn đất xung quanh, nhìn thấy có rất nhiều rễ lộ ra bên ngoài, quay đầu nói: “Mẹ, Xảo Anh, hai người giúp con vót một nhánh cây, không cần quá thô, hơi thon nhỏ một chút là được.”
Thẩm Xảo Anh nghe xong, lập tức đi tìm một nhánh cây thon dài, bắt đầu vót nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thế nào? Cái này được chứ?”
Chuẩn bị xong, Thẩm Xảo Anh đưa nhánh cây cho Tô Minh Thương, Tô Minh Thương nhìn thấy liền nói: “Có thể.”
Sau đó, Tô Minh Thương dùng nhánh cây để đỡ từng chiếc rễ của nhân sâm, lấy ra từng cái một, đây là một công việc đòi hỏi sự tinh tế tỉ mỉ, lựa một lúc lâu mới được một phần ba.
......
Không biết qua bao lâu, Tô Điềm Điềm đều cóchút mệt mỏi, Tô Minh Thương mới làm xong.
Nhân sâm toàn bộ đều lộ ra ngoài, nhìn qua niên đại không nhỏ.
“Cái này nhìn qua có vẻ lớn, phỏng chừng ít nhất cũng tầm trăm năm tuổi?” Tôn Hương Liên không hiểu nhân sâm, cũng xem không hiểu nhân sâm niên đại, chỉ là đơn thuần quan sát phần đầu của nhân sâm đưa ra phán đoán.
“Thừa dịp hiện tại sắc trời còn chưa tối, con liền mang nhân sâm đi lên huyện thành mà bán đi, để tránh đêm dài lắm mộng.” “Dạ được.”
Tô Minh Thương không có ý kiến, củ nhân sâm này tương đương như củ khoai nóng bỏng tay, có thể bán sớm được là tốt nhất.
“Thuận tiện cũng đem gà rừng mang đi bán, quả dại thì mang về nhà cho tụi nhỏ ăn, mùa đông hiếm khi có trái cây ăn.” Tôn Hương Liên phân phó xong, Tô Minh Thương liền đem đồ vật để hết vào trong sọt của mình, xoay người xuống núi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Xảo Anh có chút bất an: “Mẹ, mẹ nói liệu người của tiệm thuốc có thể bắt nạt anh Minh Thương không hiểu nhân sâm hay không? Cố ý ép giá mua giá thấp?”
Vấn đề này Tôn Hương Liên cũng có nghĩ tới qua, “Cái này thì cũng không có biện pháp nào, dù sao chúng ta lại không biết giá thị trường là như nào? Thực ra mẹ cũng nghĩ tới hay là tìm một người chuyên mua để bán cho họ, nhưng chúng ta lại không có các mối quan hệ, tiếp xúc không tới các ông chủ lớn.”
Thực ra, nếu bán cho các ông chủ lớn khẳng định sẽ bán được giá cao hơn là bán cho tiệm thuốc, chỉ là bọn họ không có mối quan hệ nào, trừ phi đi tìm Tô Minh Thương, nhưng lại mất thời gian, chẳng may bị người khác phát hiện......
“Đúng là như vậy.”
Thẩm Xảo Anh biết Tôn Hương Liên nói có đạo lý, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tô Điềm Điềm thấy thế, cũng gật đầu theo, chọc cười Thẩm Xảo Anh cùng Tôn Hương Liên.
“Điềm Điềm, cháu sao mà khiến người khác yêu thích như vậy cơ chứ?”
......
Huyện thành, tiệm thuốc.
Đây là một tiệm thuốc lớn, nghe nói cũng có cửa hàng chi nhánh ở trên thành phố lớn, trước kia mỗi khi đi bán dược liệu Tô Minh Thương đều tới tiệm thuốc này để bán.
Nhân viên tiệm thuốc nhìn đến Tô Minh Thương, cười hỏi: “Có phải có thứ gì bán phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro