Xuyên Tới Thế Giới Thú Nhân, Ta Làm Ruộng Tại Vùng Hoang Dã
Chương 12
Xuân Phong Thập Cửu Lí
2024-10-01 12:39:36
Nàng đẩy ba lô vào góc gần vách cành cây hơn, mặc dù những người thú này rất tò mò nhưng nhìn biểu hiện không vui của người sói khi bốn người thú kia vào tổ chim lúc nãy thì không gian riêng tư giữa chúng hẳn là có ranh giới rất rõ ràng.
Hy vọng người sói cũng có thể có ranh giới như vậy với nàng, đừng quá tò mò mà lục đồ của nàng.
Sắp xếp đồ đạc xong, Tô Nhiễm lại ngồi xuống đống cỏ dưới chân.
Trong tổ chim này, nàng vẫn không dám cử động quá mạnh. Mặc dù đã tự tay sờ độ chặt chẽ của những cành cây làm thành tổ chim này nhưng vẫn không nhịn được tưởng tượng cảnh mình giẫm thủng tổ.
Mà ngay lúc này, trong không gian yên tĩnh, đột nhiên truyền đến một tiếng bụng kêu rõ ràng:
"Ọp ọp~"
Tô Nhiễm đang lơ đễnh suy nghĩ khựng lại, xoa bụng mình, sau đó giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Đã hơn một giờ chiều.
Buổi sáng nàng chỉ ăn một miếng bánh sachima (bánh bột chiên phủ siro đường), một cây xúc xích. Sau đó trải qua hoạt động leo núi buổi sáng, hoạt động bay lượn bị người sói treo lơ lửng, còn có nỗi lo lắng bất an về việc có bị ăn thịt hay không, cho dù là bánh sachima có hàm lượng đường cao, cũng đã được tiêu hóa sạch trong bụng nàng.
Nàng lại mở balo vừa đặt ở góc ra, do dự vài giây, cuối cùng lấy gói sachima cuối cùng trong ba lô ra.
Bây giờ đồ ăn còn lại trong ba lô chỉ có lương khô, xúc xích, thanh cay nhỏ và hạt bò khô. Khi còn chưa biết thế giới này có thứ gọi là muối hay không thì những thức ăn này chính là nguồn cung cấp muối cuối cùng nàng có thể có được.
Nàng không muốn uống máu tươi, cho nên nàng phải ăn thật tiết kiệm mấy thứ đồ ăn này.
Tô Nhiễm xé vỏ gói sachima, cắn một miếng nhỏ, từ từ ăn. Vừa cắn miếng thứ hai, nàng cảm thấy ánh sáng trước mắt tối sầm lại, sau đó truyền đến một trận tiếng phành phạch, ngẩng đầu lên nhìn thấy người sói đang thu cánh đi vào, thân hình cao lớn gần như che hết ánh sáng ở cửa vào.
Sau khi thu cánh lại, người sói bước chân nhẹ nhàng nhanh chóng đi về phía Tô Nhiễm, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
Đến gần, hắn đột nhiên dừng bước, mũi ngửi ngửi không khí, phát hiện ra gói sachima Tô Nhiễm đang cầm trên tay.
Hắn nhíu mày, khom người lại gần trước mặt Tô Nhiễm, trong ánh mắt dường như mang theo vẻ khó hiểu, hai bên cánh mũi rung động ngửi ngửi bàn tay phải cầm sachima của Tô Nhiễm.
Tô Nhiễm và hắn rất gần, gần đến mức cho dù trong tổ chim ánh sáng lờ mờ, cũng có thể thấy đồng tử đen trong mắt hắn dần dần mở rộng, cuối cùng gần như chiếm trọn toàn bộ con ngươi màu xanh lục.
Hy vọng người sói cũng có thể có ranh giới như vậy với nàng, đừng quá tò mò mà lục đồ của nàng.
Sắp xếp đồ đạc xong, Tô Nhiễm lại ngồi xuống đống cỏ dưới chân.
Trong tổ chim này, nàng vẫn không dám cử động quá mạnh. Mặc dù đã tự tay sờ độ chặt chẽ của những cành cây làm thành tổ chim này nhưng vẫn không nhịn được tưởng tượng cảnh mình giẫm thủng tổ.
Mà ngay lúc này, trong không gian yên tĩnh, đột nhiên truyền đến một tiếng bụng kêu rõ ràng:
"Ọp ọp~"
Tô Nhiễm đang lơ đễnh suy nghĩ khựng lại, xoa bụng mình, sau đó giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Đã hơn một giờ chiều.
Buổi sáng nàng chỉ ăn một miếng bánh sachima (bánh bột chiên phủ siro đường), một cây xúc xích. Sau đó trải qua hoạt động leo núi buổi sáng, hoạt động bay lượn bị người sói treo lơ lửng, còn có nỗi lo lắng bất an về việc có bị ăn thịt hay không, cho dù là bánh sachima có hàm lượng đường cao, cũng đã được tiêu hóa sạch trong bụng nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng lại mở balo vừa đặt ở góc ra, do dự vài giây, cuối cùng lấy gói sachima cuối cùng trong ba lô ra.
Bây giờ đồ ăn còn lại trong ba lô chỉ có lương khô, xúc xích, thanh cay nhỏ và hạt bò khô. Khi còn chưa biết thế giới này có thứ gọi là muối hay không thì những thức ăn này chính là nguồn cung cấp muối cuối cùng nàng có thể có được.
Nàng không muốn uống máu tươi, cho nên nàng phải ăn thật tiết kiệm mấy thứ đồ ăn này.
Tô Nhiễm xé vỏ gói sachima, cắn một miếng nhỏ, từ từ ăn. Vừa cắn miếng thứ hai, nàng cảm thấy ánh sáng trước mắt tối sầm lại, sau đó truyền đến một trận tiếng phành phạch, ngẩng đầu lên nhìn thấy người sói đang thu cánh đi vào, thân hình cao lớn gần như che hết ánh sáng ở cửa vào.
Sau khi thu cánh lại, người sói bước chân nhẹ nhàng nhanh chóng đi về phía Tô Nhiễm, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
Đến gần, hắn đột nhiên dừng bước, mũi ngửi ngửi không khí, phát hiện ra gói sachima Tô Nhiễm đang cầm trên tay.
Hắn nhíu mày, khom người lại gần trước mặt Tô Nhiễm, trong ánh mắt dường như mang theo vẻ khó hiểu, hai bên cánh mũi rung động ngửi ngửi bàn tay phải cầm sachima của Tô Nhiễm.
Tô Nhiễm và hắn rất gần, gần đến mức cho dù trong tổ chim ánh sáng lờ mờ, cũng có thể thấy đồng tử đen trong mắt hắn dần dần mở rộng, cuối cùng gần như chiếm trọn toàn bộ con ngươi màu xanh lục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro