Xuyên Tới Thế Giới Thú Nhân, Ta Làm Ruộng Tại Vùng Hoang Dã
Chương 6
Xuân Phong Thập Cửu Lí
2024-10-01 12:39:36
Ngay khi Tô Nhiễm đang phân tích tình hình trước mắt mình như vậy thì mũi của người sói đã tiến đến trước mặt Tô Nhiễm.
Cánh mũi của đối phương hơi rung, không ngừng ngửi ngửi quanh mặt và cổ Tô Nhiễm.
Nếu như ở thế giới trước, có một khuôn mặt đẹp trai góc cạnh như vậy, lại còn có một đôi tai lông tơ đáng yêu như hoạt hình tiến đến gần mình thì Tô Nhiễm chắc chắn sẽ lập tức mặt đỏ tim đập hét lên rồi vồ lấy đôi tai lông tơ ngứa ngáy kia.
Nhưng lúc này đây, khi đối diện với đôi mắt của người sói, đồng tử nàng không ngừng co lại, ánh lên màu xanh lục, lại không nhịn được mà toàn thân run rẩy.
Nàng cố gắng kiểm soát cơ thể đang run rẩy của mình, nhưng vẫn theo bản năng muốn nhấc chân chạy trốn. Mà ngay khi nàng lùi lại một bước thì thấy người sói há miệng, trong miệng lộ ra bốn chiếc răng nanh, rồi đột nhiên lao tới!
Tô Nhiễm theo bản năng nhắm mắt lại!
Nhưng chuyện tưởng tượng không hề xảy ra.
Ngược lại, ngay khi nàng nhắm mắt lại thì cảm thấy mặt mình đột nhiên bị thứ gì đó ướt át liếm đi liếm lại một cách mạnh mẽ.
Tô Nhiễm kinh ngạc mở mắt ra, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đã dán vào mặt mình... mũi và cằm, cùng với bốn chiếc răng nanh trắng sáng.
Động tác liếm của người sói rất nhẹ nhàng, giữa các động tác, từ cổ họng của đối phương còn không ngừng phát ra tiếng "ư ử" hoặc "ô ô" nhẹ nhàng.
Tô Nhiễm cảm thấy nàng thực sự nghe ra được ý muốn an ủi từ bên trong.
Lúc này đầu óc nàng hỗn loạn nhưng dù sao cũng thả lỏng hơn một chút.
Đặc biệt là khi cảm nhận được người sói vẫn luôn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng và khóe mắt vô tình liếc thấy cái đuôi lông xù của người sói đang khẽ vẫy đằng sau.
Tô Nhiễm càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
Động tác này gần như giống hệt với con chó mà bà ngoại nàng nuôi ở quê, đều là động vật họ chó, vậy thì đây hẳn cũng là biểu hiện vui mừng của người sói.
Tô Nhiễm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra tạm thời nàng vẫn an toàn.
Còn người sói lúc này có lẽ cảm thấy nàng không còn run nữa, cuối cùng cũng từ từ dừng động tác liếm láp trên mặt nàng nhưng vẫn không buông động tác ôm nàng dùng má mình cọ tới cọ lui.
Tô Nhiễm có chút ngượng ngùng.
Bởi vì nàng đột nhiên nhận ra, lúc thú nhân đang ôm mình vẫn đang khỏa thân.
Mặc dù hiện tại nàng không cảm thấy gì không nên cảm thấy, nhưng nhìn vào khuôn mặt đẹp như hoa trước mắt, nàng vẫn không kiềm chế được mà coi hắn như một người đàn ông nhân loại giống mình, từ đó cảm thấy tư thế giữa hai người thật xấu hổ.
Nhưng nàng cũng có thể quan sát kỹ hơn dáng vẻ của người sói trước mắt.
Cánh mũi của đối phương hơi rung, không ngừng ngửi ngửi quanh mặt và cổ Tô Nhiễm.
Nếu như ở thế giới trước, có một khuôn mặt đẹp trai góc cạnh như vậy, lại còn có một đôi tai lông tơ đáng yêu như hoạt hình tiến đến gần mình thì Tô Nhiễm chắc chắn sẽ lập tức mặt đỏ tim đập hét lên rồi vồ lấy đôi tai lông tơ ngứa ngáy kia.
Nhưng lúc này đây, khi đối diện với đôi mắt của người sói, đồng tử nàng không ngừng co lại, ánh lên màu xanh lục, lại không nhịn được mà toàn thân run rẩy.
Nàng cố gắng kiểm soát cơ thể đang run rẩy của mình, nhưng vẫn theo bản năng muốn nhấc chân chạy trốn. Mà ngay khi nàng lùi lại một bước thì thấy người sói há miệng, trong miệng lộ ra bốn chiếc răng nanh, rồi đột nhiên lao tới!
Tô Nhiễm theo bản năng nhắm mắt lại!
Nhưng chuyện tưởng tượng không hề xảy ra.
Ngược lại, ngay khi nàng nhắm mắt lại thì cảm thấy mặt mình đột nhiên bị thứ gì đó ướt át liếm đi liếm lại một cách mạnh mẽ.
Tô Nhiễm kinh ngạc mở mắt ra, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đã dán vào mặt mình... mũi và cằm, cùng với bốn chiếc răng nanh trắng sáng.
Động tác liếm của người sói rất nhẹ nhàng, giữa các động tác, từ cổ họng của đối phương còn không ngừng phát ra tiếng "ư ử" hoặc "ô ô" nhẹ nhàng.
Tô Nhiễm cảm thấy nàng thực sự nghe ra được ý muốn an ủi từ bên trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này đầu óc nàng hỗn loạn nhưng dù sao cũng thả lỏng hơn một chút.
Đặc biệt là khi cảm nhận được người sói vẫn luôn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng và khóe mắt vô tình liếc thấy cái đuôi lông xù của người sói đang khẽ vẫy đằng sau.
Tô Nhiễm càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
Động tác này gần như giống hệt với con chó mà bà ngoại nàng nuôi ở quê, đều là động vật họ chó, vậy thì đây hẳn cũng là biểu hiện vui mừng của người sói.
Tô Nhiễm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra tạm thời nàng vẫn an toàn.
Còn người sói lúc này có lẽ cảm thấy nàng không còn run nữa, cuối cùng cũng từ từ dừng động tác liếm láp trên mặt nàng nhưng vẫn không buông động tác ôm nàng dùng má mình cọ tới cọ lui.
Tô Nhiễm có chút ngượng ngùng.
Bởi vì nàng đột nhiên nhận ra, lúc thú nhân đang ôm mình vẫn đang khỏa thân.
Mặc dù hiện tại nàng không cảm thấy gì không nên cảm thấy, nhưng nhìn vào khuôn mặt đẹp như hoa trước mắt, nàng vẫn không kiềm chế được mà coi hắn như một người đàn ông nhân loại giống mình, từ đó cảm thấy tư thế giữa hai người thật xấu hổ.
Nhưng nàng cũng có thể quan sát kỹ hơn dáng vẻ của người sói trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro