Xuyên Tới Tinh Tế Trồng Rau Kiếm Tiền
Chương 27
Mâm Xôi
2024-08-31 00:16:08
" Được được, trưa nay chúng ta ăn món gì thế" Tô Mạnh Hạo nghe vậy mắt sáng như sao, quẳng hết mọi thứ ra sau đầu nói
Tô Mạnh Hao như nguyện ăn một bữa trưa ngon lành sau thì lại không biết mệt mỏi đi ra ngoài vườn rau sờ đông sờ tây. ngắm nghía từng tý một không biết chán.
Ngày hôm sau, đúng giờ hẹn Tô Lạc cùng Tô Mạnh Hạo đi tới nhà hàng Nhất Phẩm để gặp Hiên Viên Lâm, Nhất Phẩm là nhà hàng nổi tiếng của người giàu, không phải ai cũng có thể vào được, nhưng mà do Hiên Viên Lâm đã báo với trên dưới từ trước, vậy nên lúc đến nơi mặc dù họ chưa biết đến gương mặt của Tô Lạc cũng Tô Mạnh Hạo, nhưng đều rất lịch sự và nghiêm túc.
" Tiểu Lạc đây chính là Nhất Phẩm" Tô Mạnh Hạo giới thiệu, nhìn mặt em gái nhà quê mới lên tỉnh đang ngửa đầu lên nhìn toà nhà hoành tráng trước mặt
" Oa, lớn vậy sao, nhìn rất sang trọng" Tô Lạc kinh ngạc nói
" Đúng vậy, để vào đây không phải dễ dàng đâu, nếu muốn ăn phải đặt trước bàn" Tô Mạnh Hạo nói, cậu ta cũng đã ăn ở đây 2 lần rồi, nhưng mà đắt quá nên không ăn nhiều lần
" Thật sao" Không ngờ trên Hắc Tinh này có chỗ xa hoa như vậy, kể cả kiếp trước cô cũng chưa bao giờ có thể vào mấy cái nhà hàng cao cấp, cô lùi lùi lại ngẩng đầu nhìn cao hơn, chợt va vào một người phía sau
" Hai kẻ này từ đâu tới vậy, không có mắt sao, không có tiền thì đứng chắn trước cửa làm gì, có biết đây là chỗ nào không" Tô Lạc và Tô Mạnh Hạo đang ngửa đầu cảm khái tòa nhà sang trọng như vậy, thì chợt có một giọng nói thé thé vang lên, Tô Lạc giật mình quay lại nhìn
Một người đàn ông và một người phụ nữ đi chung với nhau, người phụ nữ chắc khoảng 30 tuổi, ăn mặc cực kỳ lộng lẫy, nhìn như sắp ngả hẳn vào trên người đàn ông. Bộ dáng như sắp dán lên trên, thấy hai anh em Tô, thì khó chịu nói.
Trong nhà cô ta không phải giàu có, nhưng mà lại bám được lên được ông chủ Vạn, nổi tiếng giàu có vậy nên cô ta cực kỳ kiêu ngạo, rất khinh thường người nghèo:" Ông chủ Vạn ông nói xem, bây giờ người nghèo cũng có thể có mơ ước như vậy sao"
" Đúng là không biết ngại mà, quần áo thì rẻ tiền, đứng trước cửa nhà hàng lớn như vậy còn chỉ trỏ đứng là bọn nhà quê" Cô ta chính Kiểu Ngọc Linh
" Ông chủ Vạn ông xem kìa" cô ta cười ưỡn ẹo nói
" Cô có biết đôi giày tôi đang mang bao nhiêu tiền không hả" Cô ta trợn mắt lườm Tô Lạc đang ngơ ngác không hiểu gì luôn
" Hai ngươi này, nếu không có việc thì đừng đứng chặn đường, Kiều Kiều chúng ta mau vào thôi, nghe nói hôm nay ông chủ Hiên Viên sẽ tới đây, cần tranh thủ cơ hội để gặp mặt, anh đã phải vất vả lắm mới đặt được một phòng trong đây đấy đừng vì mấy chuyện linh tinh mà ảnh hưởng tới kế hoạch" Người đàn ông nói
" Được, em nghe lời anh" Sau đó lướt qua hai anh em họ Tô đi vào trong
" Hừ, lần này các người may mắn, nếu không không dễ dàng như vậy đâu"
" Cô..." Tô Mạnh Hạo bừng tỉnh, định tiến lên cho hai người kia một bài học, thì bị Tô Lạc kéo lại
" Anh thật ra cũng là do chúng ta va vào người ta trước mà, bỏ qua đi" Tô Lạc nói, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cũng không ảnh hưởng gì đến cô cả, có chuyện gì mà cô chưa trải qua chứ, nếu thật sự đánh nhau còn chưa biết ai thua ai đâu, chẳng qua cô đúng thật là dẫm vào người ta mà.
" Uhm" Tô Mạnh Hạo thấy vậy cũng thôi, nhưng mà cũng lườm hai người kia cháy áo
Tô Mạnh Hao như nguyện ăn một bữa trưa ngon lành sau thì lại không biết mệt mỏi đi ra ngoài vườn rau sờ đông sờ tây. ngắm nghía từng tý một không biết chán.
Ngày hôm sau, đúng giờ hẹn Tô Lạc cùng Tô Mạnh Hạo đi tới nhà hàng Nhất Phẩm để gặp Hiên Viên Lâm, Nhất Phẩm là nhà hàng nổi tiếng của người giàu, không phải ai cũng có thể vào được, nhưng mà do Hiên Viên Lâm đã báo với trên dưới từ trước, vậy nên lúc đến nơi mặc dù họ chưa biết đến gương mặt của Tô Lạc cũng Tô Mạnh Hạo, nhưng đều rất lịch sự và nghiêm túc.
" Tiểu Lạc đây chính là Nhất Phẩm" Tô Mạnh Hạo giới thiệu, nhìn mặt em gái nhà quê mới lên tỉnh đang ngửa đầu lên nhìn toà nhà hoành tráng trước mặt
" Oa, lớn vậy sao, nhìn rất sang trọng" Tô Lạc kinh ngạc nói
" Đúng vậy, để vào đây không phải dễ dàng đâu, nếu muốn ăn phải đặt trước bàn" Tô Mạnh Hạo nói, cậu ta cũng đã ăn ở đây 2 lần rồi, nhưng mà đắt quá nên không ăn nhiều lần
" Thật sao" Không ngờ trên Hắc Tinh này có chỗ xa hoa như vậy, kể cả kiếp trước cô cũng chưa bao giờ có thể vào mấy cái nhà hàng cao cấp, cô lùi lùi lại ngẩng đầu nhìn cao hơn, chợt va vào một người phía sau
" Hai kẻ này từ đâu tới vậy, không có mắt sao, không có tiền thì đứng chắn trước cửa làm gì, có biết đây là chỗ nào không" Tô Lạc và Tô Mạnh Hạo đang ngửa đầu cảm khái tòa nhà sang trọng như vậy, thì chợt có một giọng nói thé thé vang lên, Tô Lạc giật mình quay lại nhìn
Một người đàn ông và một người phụ nữ đi chung với nhau, người phụ nữ chắc khoảng 30 tuổi, ăn mặc cực kỳ lộng lẫy, nhìn như sắp ngả hẳn vào trên người đàn ông. Bộ dáng như sắp dán lên trên, thấy hai anh em Tô, thì khó chịu nói.
Trong nhà cô ta không phải giàu có, nhưng mà lại bám được lên được ông chủ Vạn, nổi tiếng giàu có vậy nên cô ta cực kỳ kiêu ngạo, rất khinh thường người nghèo:" Ông chủ Vạn ông nói xem, bây giờ người nghèo cũng có thể có mơ ước như vậy sao"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Đúng là không biết ngại mà, quần áo thì rẻ tiền, đứng trước cửa nhà hàng lớn như vậy còn chỉ trỏ đứng là bọn nhà quê" Cô ta chính Kiểu Ngọc Linh
" Ông chủ Vạn ông xem kìa" cô ta cười ưỡn ẹo nói
" Cô có biết đôi giày tôi đang mang bao nhiêu tiền không hả" Cô ta trợn mắt lườm Tô Lạc đang ngơ ngác không hiểu gì luôn
" Hai ngươi này, nếu không có việc thì đừng đứng chặn đường, Kiều Kiều chúng ta mau vào thôi, nghe nói hôm nay ông chủ Hiên Viên sẽ tới đây, cần tranh thủ cơ hội để gặp mặt, anh đã phải vất vả lắm mới đặt được một phòng trong đây đấy đừng vì mấy chuyện linh tinh mà ảnh hưởng tới kế hoạch" Người đàn ông nói
" Được, em nghe lời anh" Sau đó lướt qua hai anh em họ Tô đi vào trong
" Hừ, lần này các người may mắn, nếu không không dễ dàng như vậy đâu"
" Cô..." Tô Mạnh Hạo bừng tỉnh, định tiến lên cho hai người kia một bài học, thì bị Tô Lạc kéo lại
" Anh thật ra cũng là do chúng ta va vào người ta trước mà, bỏ qua đi" Tô Lạc nói, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cũng không ảnh hưởng gì đến cô cả, có chuyện gì mà cô chưa trải qua chứ, nếu thật sự đánh nhau còn chưa biết ai thua ai đâu, chẳng qua cô đúng thật là dẫm vào người ta mà.
" Uhm" Tô Mạnh Hạo thấy vậy cũng thôi, nhưng mà cũng lườm hai người kia cháy áo
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro